Ban đầu Trương Văn Trọng cũng không cho rằng pho Hoan Hỉ Phật này là bảo vật, nhưng có lẽ hắn đã nhìn nhầm.
Bất quá cũng không thể trách hắn.
Bởi vì vô luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đối với công pháp và bảo bối của Phật Giáo Mật Tông không có hiểu biết gì nhiều.
Người của Mật Tông hành sự luôn cẩn thận, mà công pháp và bảo bối của Mật Tông lại kém xa những tông phái khác.
Càng huống chi còn có một quyển Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công đặt cùng chỗ với pho Hoan Hỉ Phật này, cho nên ban đầu, hắn chỉ tưởng rằng pho Hoan Hỉ Phật này chỉ được đúc bằng vàng thôi, đến lúc cầm trong tay, mới biết nó cũng là vật phi phàm.
Pho Hoan Hỉ Phật này lớn bằng đầu nắm tay, vốn sẽ không nhẹ.
Nhưng khi Trương Văn Trọng cầm nó trong tay, mới phát hiện ra nó không hề nặng, mà nhẹ như hồng mao.
Pho Hoan Hỉ Phật này bản thể là Minh Vương ba mặt bốn tay, mặt mũi hung dữ, vẻ mặt dữ tợn.
Hắn ngồi ngay ngắn trên tòa sen, hai cánh tay giơ lên cao, hai cánh tay còn lại thì ôm lấy Minh Phi xinh đẹp gợi cảm.
Minh Phi toàn thân xích lõa đang dùng tư thế Quan Âm tọa liên ngồi trên người Minh Vương, ra sức uốn éo nhún nhảy trên người Minh Vương.
Người chế tạp pho Hoan Hỉ Phật này, kỹ thuật thực tinh tế, diễn cảm Minh Phi sắp đạt đến cao trào, khiến kẻ khác không nhịn được vỗ án khen hay.
Trên ngực của Minh Vương và Minh Phi đều có một ký hiệu chữ Phạn.
Đồng thời, trên đài sen bọn họ ngồi cũng có khắc phạn văn.
Khi Trương Văn Trọng rót chân nguyên vào trong pho Hoan Hỉ Phật này, những phạn văn trên pho tượng nhất thời lóe sáng, như mộng cảnh xinh đẹp mê người.
Sau khi rót chân nguyên vào trong pho tượng, Trương Văn Trọng đã hiểu rõ phẩm chất và công hiệu của nó.
Là Trương Văn Trọng tuyệt đối không ngờ chính là, pho Hoan Hỉ Phật này cư nhiên lại là một kiện tam phẩm linh khí! Linh khí, vô luận là từ uy lực hay từ sự hi hữu mà nói, đều vượt xa pháp khí và bảo khí.
Ngay cả ngày trước biển linh khí tràn ngập trời đất, linh khí cũng không có nhiều lắm, thường thường chỉ có nhân vật kiệt xuất của tông phái mới có thể có được.
Uy lực của chúng, tự nhiên cũng không cần phải hoài nghi.
Mà cho tới hiện tại linh khí mỏng manh, vì không đủ linh khí và linh dược tư dưỡng, rất nhiều linh khí gặp phải tình cảnh bị hạ cấp.
Số lượng linh khí còn thưa thớt hơn trước kia, độ trân quý tự nhiên cũng tăng lên theo diện rộng, một ít môn phái tu chân thậm chí còn không có linh khí, mà linh khí môn phái có được, cũng rất có thể coi nó như trấn phái chi bảo mà thờ phụng, không dễ dàng lấy ra sử dụng nữa.
Pho Hoan Hỉ Phật này nếu là tam phẩm linh khí, vậy địa vị của nó trong Mật Tông cũng tuyệt đối không thấp.
Mức độ bảo vệ cũng tuyệt đối sâm nghiêm.
Tên dâm tăng này thực sự to gan và có chút năng lực, cư nhiên có thể trộm nó từ Mật Tông ra.
Chỉ là không biết, người của Mật Tông đã phát hiện pho Hoan Hỉ Phật đã bị mất hay chưa?
Nhìn pho tượng trong tay, ngay cả Trương Văn Trọng nghĩ lại cũng thấy sợ, lẩm bẩm: "Còn may pho Hoan Hỉ Phật này dù là tam phẩm linh khí, nhưng chỉ để phụ trợ tu luyện, cũng không phải loại tiến công hay phòng ngự.
Bằng không chỉ dựa vào tu vi luyện khí cảnh của ta hiện tại, muốn chế phục một người tu vi Trúc Cơ kỳ có tam phẩm linh khí tấn công hoặc phòng ngự, không thể nghi ngờ là người si nói mộng."
Pho Hoan Hỉ Phật này là linh khí phụ trợ tu luyện cực kỳ hiếm thấy, lúc người tu luyện Hoan Hỉ Thiện Công đang giao hoan, để nó ở bên cạnh, nó sẽ tự thu nạp thiên địa linh khí, đưa vào cơ thể người tu luyện Hoan Hỉ Thiện Công, giúp hắn gia tăng tu vi bản thân tới mức lớn nhất.
Mặc dù linh khí trong thiên địa hiện tại đã rất mỏng manh, nhưng dưới sự phụ trợ của nó, người tu luyện Hoan Hỉ Thiện Công vẫn có thể đề thăng tu vi trên diện rộng như cũ.
Lúc này, Tô Hiểu Mai đã rời khỏi chỗ ẩn thân, chạy đến bên người Trương Văn Trọng.
Trải qua phút khiếp sợ ban đầu, lúc này trên mặt cô đã không còn vẻ khiếp sợ, thay vào đó là vẻ hưng phấn và kích động khó kiềm chế được.
Vừa đi tới bên người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai không kiềm chế được hưng phấn và kích động trong lòng, nhanh chóng nói không ngớt: "Trương lão sư! Biểu hiện vừa rồi của thầy thực lợi hại a.
Trước kia em đã đoán thầy không phải bình thường, nhưng tuyệt đối không người, thầy cư nhiên lại không bình thường như vậy! Uy, Trương lão sư, thày nói cho em biết, thầy có phải tu chân giả trong truyền thuyết miêu tả không? Em trước kia vẫn nghĩ đó chỉ là những chuyện hư cấu hoang đường thôi.
Nhưng thực không ngờ, hết thảy cư nhiên đều là sự thực.
Đáng tiếc em mới rồi quá kích động, không kịp lấy điện thoại ra ghi lại đoạn hình ảnh đó.
Nếu như có thể đăng đoạn hình ảnh này lên trên mạng, nhất định có thể làm cho cả nước...!Không...!Chắc chắn là cả thế giới điên cuồng! Trương lão sư, thầy không biết đó thôi, thủy long vừa rồi thầy tạo ra, thật uy vũ, thực khí phách a! Tràng diện đó, dù có kĩ xảo tốt đến thế nào, cũng đừng mơ làm được."
Nhìn Tô Hiểu Mai đang hưng phấn cao độ, lải nhải không ngớt, Trương Văn Trọng không nhịn được lắc đầu cười khổ.
Sau khi cất bí tịch Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công và pho Hoan Hỉ Phật bằng vàng ròng vào trong người, Trương Văn Trọng giơ tay ra trước mặt Tô Hiểu Mai, chuẩn bị thi triển Chúc Do thuật thôi miên cô, để cô quên đi hết thảy toàn bộ đoạn kinh lịch này.
Nhưng Tô Hiểu Mai vừa nhìn thấy cử động này của hắn, liền vội vàng lui về phía sau, dò hỏi: "Trương lão sư, thầy định làm gì vậy? Chẳng lẽ thầy định dùng thuật thôi miên để xóa đoạn ký ức này của em sao? Thực giống như cảnh trong phim Hắc Y Nhân vậy?" Bởi vì trước đây đã từng thấy Trương Văn Trọng cứu Thải Ni, cho nên cô mới biết Trương Văn Trọng có một bộ thôi miên thuật.
Bây giờ thấy Trương Văn Trọng đột ngột giơ tay phải lên, trong lòng cô nhất thời sinh ra cảnh giác.
Cô cũng không hi vọng đoạn kinh lịch thần kỳ này sẽ bị xóa đi như vậy, cho nên vội vàng cầu khẩn: "Trương lão sư, em van thầy, đừng xóa đi đoạn trí nhớ này của em được không? Chuyện như vậy, rất nhiều người trên đời này đều mơ được gặp.
Như vậy đi, em có thể thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.
Thầy đừng xóa trí nhớ của em nữa, được không?"
Trương Văn Trọng nói: "Tiểu muội, ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho em, đối với người bình thường như em mà nói, có được trí nhớ như vậy, cũng không phải là chuyện tốt." Những lời này của hắn nói ra trong ngữ khí mang them một loại tiết tấu kỳ lạ.
Đồng thời tay phải đang giơ trước mặt Tô Hiểu Mai cũng dao động theo một quy luật nào đó.
Thần trí của Tô Hiểu Mai cứ như vậy mà ngây ra, đây là dấu hiệu đã bị thôi miên.
Song, ngay lúc Trương Văn Trọng chuẩn bị thừa dịp này, xóa bỏ đoạn ký ức của cô thì cô đột nhiên tỉnh táo, thanh âm hoảng hốt kêu lớn: "Trương lão sư, thầy thực sự muốn thôi miên em ư?"
"Di, chủ nhân, Chúc Do thuật của ngài cư nhiên thất bại? Điều này...!Sao có thể chứ?" Tam túc ô lúc này cũng từ chỗ ẩn thân bay ra, dừng nghỉ trên đầu vai Trương Văn Trọng.
Sau khi thấy cảnh này, nó có vẻ phi thường khiếp sợ.
Bởi vì nó cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ qua, Chúc Do Thuật của Trương Văn Trọng lại có ngày mất đi hiệu lực.
So sánh với biểu tình khiếp sợ và khó tin của tam túc ô, phản ứng của Trương Văn Trọng bình tĩnh hơn nhiều.
Việc Chúc Do thuật mất hiệu lực với Tô Hiểu Mai cũng đã nằm trong dự đoán của hắn.
Bởi vì Tô Hiểu Mai có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, thiên sinh đã có lực miễn dịch với thôi miên, chung độc hay pháp thuật các loại.
Cho nên lúc trước tên dâm tăng sử dụng Thiệt Xán Liên Hoa, cũng không mê hoặc được cô.
Hiện tại Chúc Do thuật mất đi hiệu lực, cũng nằm trong dự đoán của Trương Văn Trọng.
"Thôi!" Trương Văn Trọng thầm thở dài một tiếng, nói: "Đây đều do thiên ý a!"
Tô Hiểu Mai lúc này còn đang lo Trương Văn Trọng sẽ xóa đi đoạn trí nhớ này của mình, cho nên không ngừng thề thốt với Trương Văn Trọng, đồng thời vỗ bộ ngực cao ngất của mình cam đoan.
Thậm chí cô còn kỳ vọng Trương Văn Trọng có thể thu cô làm đồ đệ, truyền thụ cho cô pháp môn tu chân.
Song Trương Văn Trọng lại không hề để ý đến lời nói của cô, chỉ gắt gao nhìn hai tròng mắt của cô.
Tô Hiểu Mai bị nhìn chăm chú có chút không biết làm sao, không nhịn được cẩn thận dò hỏi: "Trương lão sư, thầy nhìn em như vậy làm gì? Chẳng lẽ em nói không đúng sao?"
Vẻ mặt Trương Văn Trọng rất nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Tô Hiểu Mai, dò hỏi: "Tiểu muội, ta hỏi em, em có thực sự muốn bước lên con đường tu chân hay không?"
"Đương...!Đương nhiên là muốn." Tô Hiểu Mai đầu tiên là cả kinh, sau đó mừng rỡ, không ngừng gật đầu đáp: "Trương lão sư, em không dám gạt thầy, em từng xem trên mạng không ít phim tu chân, cũng không chỉ một lần mơ mộng có thể như các diễn viên bước trên con đường tu chân, hơn nữa cuối cùng đạt được đại đạo, thành tiên thành thần." Nói tới đây, cô vô ý thở ra một ngụm hương khí.
Trương Văn Trọng gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói ba chữ: "Quỳ xuống đi!"
Tô Hiểu Mai có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, cô lập tức hiểu ý nghĩ của Trương Văn Trọng.
Trong mừng rỡ, cô không chút do dự quỳ gối trước người Trương Văn Trọng, lại còn nặng nề khấu đầu về phía Trương Văn Trọng.
Trải qua một thời gian tiếp xúc, Trương Văn Trọng đã hiểu khá rõ về con người Tô Hiểu Mai.
Dù cô phi thường hoạt bát, thậm chí trong tính cách còn ẩn chứa chút bồng bột của tuổi trẻ, nhưng lòng cô thì hoàn toàn thiện lương.
Điều này có thể nhận ra từ khi cô chữa trị cho cô công nhân vệ sinh kia.
Dù sao trong xã hội hiện tại, rất nhiều người, thậm chí kể cả rất nhiều nhân viên trong ngành y tế, sau khi gặp chuyện như vậy, cũng đều có suy nghĩ không ôm việc không liên quan vào người.
Người có thể đứng ra cứu giúp như cô, cũng không có nhiều.
Huống chi, cô còn có được một trái tim Thất Khiếu Linh Lung.
Từ trong lịch sử, những người có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, không chỉ có trí thông minh tuyệt đỉnh, đồng thời còn có tiềm chất tu chân cực cao.
Nhân vật như vậy, nếu đi theo con đường chính đạo, đó chính là đại hạnh của thiên hạ.
Nhưng nếu không qua nổi hấp dẫn bước lên con đường tà đạo, tự nhiên sẽ là bất hạnh to lớn của thiên hạ.
Như thúc phụ Tỷ Can của Thương Trụ Vương xưa, là một vị thần tử chính trực có Thất Khiếu Linh Lung Tâm.
Mà cùng thời kỳ với hắn còn có Đát Kỷ, nhưng thị đi trên con đường tà đạo, mê hoặc Thương Trụ Vương, khiến hắn hoang dâm vô độ, không chỉ thị hại chết Tỷ Can, mà đến cuối cùng còn là Thương triều diệt vong.
Nên tình hình trước mắt, Tô Hiểu Mai dù có chút ngang ngạnh, nhưng còn bảo tồn một trái tim hồn nhiên lương thiện.
Nếu thu cô làm đồ đệ, giữ ở bên người dốc lòng bồi dưỡng, không chỉ có thể tránh cho cô rơi vào tà đạo,