Trương Văn Trọng vốn tưởng mấy người Tô Hiểu Mai đã bắt đầu biểu diễn.
Nhưng đến khi hắn cầm chén trà nóng vào trong phòng, mới phát hiện ra các cô gái đã thay trang phục múa, nhưng vẫn chưa bắt đầu tiết mục, mà đứng túm tụm nói chuyện.
Thường thường còn có thể nhìn thấy có nam đồng sự ở ngoài trêu chọc, tạo ra những tiếng cười thoải mái.
"Tiểu muội, thế nào còn chưa bắt đầu biểu diễn?" Sau khi đi vào phòng hội nghị, Trương Văn Trọng vẫy tay về phía Tô Hiểu Mai, gọi cô đến trước mặt dò hỏi.
Tô Hiểu Mai cười hì hì nói: "Lão sư, thầy rốt cuộc đã tới, chúng em đều là đợi thầy mà."
Trương Văn Trọng lắc đầu, cười nói: "Mọi người làm sao phải chờ tôi?"
"Anh dù thế nào cũng là phó viện trưởng của phòng y tế chúng ta, hôm nay chúng ta không có viện trưởng ở đây, anh là vị quan lớn nhất trong này rồi.
Nếu như chúng tôi không chờ anh, ngày sau anh chỉ trích chúng tôi, vậy xem như là xui xẻo rồi." Lâm Tử Mạn đã đi tới, cười hì hì nói giỡn, sau đó cô xoay người đi về phía những nữ đồng nghiệp, nói: "Các chị em, mọi người nói đúng không?"
"Đúng!" Các nữ thầy thuốc đồng thanh trả lời.
Thanh âm rất chỉnh tề, giống như trước đó đã từng tập rồi.
Bất quá rất nhanh các cô lại cười vang, ngay cả các nam thầy thuốc đứng trong ngoài phòng hội nghị cũng đều cười theo.
Những người trong phòng y tế đều hiểu tính cách của Trương Văn Trọng, đều biết hắn là một người khoan dung đại độ.
Chỉ cần người nào làm việc cẩn thận, không xảy ra vấn đề gì, vô luận là nói giỡn hắn thế nào hắn cũng không để ý.
Cũng vì thế, bọn họ mới dám nói giỡn Trương Văn Trọng như vậy.
Nếu người đứng ở đây đổi lại là Hồ Cường Hồ viện trưởng, bọn họ tuyệt đối không dám đùa như thế.
"Mọi người hùa nhau trêu tôi phải không?" Trương Văn Trọng lắc đầu nở nụ cười khổ, nói: "Được rồi, cười cũng cười đủ rồi, mọi người có phải nên bắt đầu biểu diễn rồi không?" Nói đến đây, hắn chỉ mấy nam thầy thuốc đứng quanh, cười đùa: "Nếu như mọi người không bắt đầu biểu diễn, những nam thầy thuốc chúng tôi phải mỏi mắt chờ mong rồi."
"Ha ha." Mọi người lại một lần nữa cười vang.
"Được, lão sư, chúng em bắt đầu đây." Tô Hiểu Mai cười quay đầu lại nhìn các nữ thầy thuốc nói: "Các chị, chúng ta bắt đầu biểu diễn nào, ngàn vạn lần không thể để các nam đồng sự thất vọng a."
Những nữ thầy thuốc mặc trang phục múa rất nhanh đứng vào vị trí.
Sau đó một khúc nhạc du dương êm tai vang lên trong phòng.
Khác với những vũ điệu hiện tại, vũ đạo mà Tô Hiểu Mai sắp xếp, có thể nói là động tĩnh kết hợp, có cương có nhu, thậm chí còn có chút ý nhị như sân khấu kịch.
Trong đó, do Tô Hiểu Mai và Lâm Tử Mạn làm chủ, những người khác phối hợp, thể hiện một mặt ôn nhu của phụ nữ phô bày một cách hoàn mỹ.
Mà Trần Nhàn làm chủ, cũng một vài nữ thầy thuốc mặc trang phục trung niên lại mang tới một loại mị lực và mĩ lệ khác phô ra trước mặt mọi người.
Những thầy thuốc vây quanh phòng hội nghị, lúc này mở to hai mắt, cũng không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc.
Tô Hiểu Mai bố trí đoạn vũ đạo này quá tuyệt vời, hơn nữa những người khác mặc dù không phải vũ công chuyên nghiệp, nhưng đều là nữ thầy thuốc dung mạo không tầm thường, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nhìn không chớp mắt.
Lúc đoạn vũ đạo chấm dứt, các nam thầy thuốc vây quanh phòng hội nghị, cự nhiên vẫn còn trong trạng thái thất thần, quên cả vỗ tay ủng hộ.
Loại phản ứng này của bọn họ, làm cho mấy người vừa múa xong, thở dốc chuẩn bị nghênh đón tiếng vỗ tay và hoan hô, có chút ngỡ ngàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nhìn nhau, nguyên bản trong tâm còn chút hưng phấn kích động, lúc này lại biến thành thấp thỏm bất an.
"Mấy người này bị sao vậy?"
"Lúc chúng ta chuẩn bị múa, bọn họ còn hăng tiết lắm mà, thế nào đến giờ lại lặng ngắt đi như vậy? Phản ứng thế là thế nào? Chẳng lẽ chúng ta múa không được? Đến tột cùng là xảy ra vấn đề gì?"
Những nữ thầy thuốc vừa múa xong không quan tâm đến việc nghỉ ngơi lau mồ hôi, lại chụm lại thì thầm.
Nguyên bản các cô với đoạn vũ đạo của mình khá tự tin, nhưng một màn trước mắt làm cho toàn bộ tự tin của các cô mất hết.
Trong đó lo lắng nhất là Tô Hiểu Mai.
Lúc đầu cô vỗ ngực cam đoan trước mặt Trương Văn Trọng, nhất định có thể giành được quan tâm đặc biệt trong buổi dạ tiệc chào đón tân sinh viên.
Lúc này nhìn phản ứng của các nam thầy thuốc, lại làm lòng cô lạnh phân nửa.
Tình cánh của Trần Nhàn có phần giống nam nhân, lúc này thấy phản ứng của mọi người, lông mày nhíu lại, đi tới trước mặt một nam thầy thuốc, hỏi: "Này, điệu múa của chúng tôi, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?"
"A?" Nam thầy thuốc này vốn đang trong trạng thái thất thần, cuối cùng cũng hồi phục lại, đầu tiên là kinh ngạc a một tiếng, sau đó mới chần chừ nói: "Vấn đề? Có vấn đề gì đâu? Đoạn vũ đạo mọi người biểu diễn rất đẹp, tôi đến giờ vẫn chưa thấy đoạn biểu diễn nào tốt hơn."
"Đúng đấy, đúng đấy, mọi người múa rất đẹp!"
"Không sai, mọi người múa còn đẹp hơn mấy đoàn vũ đạo gì đó bên ngoài nữa."
Các nam thầy thuốc lúc này đã hồi phục lại tinh thần, mồm năm miệng mười thi nhau nói.
Trần Nhàn cũng không tiếp thu được chuyện này, cô khẽ cau mày, hỏi lại: "Nếu vũ đạo của chúng tôi tốt, vậy tại sao mọi người hồi lâu cũng không có phản ứng? Ai, nghe tôi hỏi đây, mọi người không phải cố ý đùa giỡn chúng tôi chứ?"
"Không có, tuyệt đối không có, chúng tôi làm sao dám đùa giỡn mọi người chứ?" Các nam thầy thuốc vội vàng phủ nhận.
"Trần Nhàn, cô đừng trách bọn họ nữa.
Bọn họ cũng không hề đùa giỡn mọi người, mà vì xem mọi người múa đến mê mẩn rồi." Trương Văn Trọng ở phía sau, cười xen vào nói: "Mặc dù mấy người múa xong, nhưng