Khi Lý Quân vội vàng chạy tới phòng y tế đại học Ung Thành, quả nhiên thấy vị thị trưởng Phan Văn Đào mới nhận chức không lâu kia.
Nhưng khác với suy nghĩ của hắn là Phan thị trưởng cũng không có vẻ gì của thị trưởng, trái lại đang ngồi mỉm cười nói chuyện với vị giáo y tên Trương Văn Trọng kia.
Có thể ngồi vào vị trí phó cục trưởng cục vệ sinh thành phố Ung Thành, Lý Quân cũng được xem là kẻ lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, tự nhiên có thể nhìn ra vẻ mỉm cười trên mặt Phan Văn Đào không phải dối trá, mà phát ra từ nội tâm.
Cùng lúc đó, hắn còn phát hiện một việc làm hắn khiếp sợ, Phan Văn Đào đường đường là một thị trưởng, khi đối diện với Trương Văn Trọng lại có vẻ cung kính, thậm chí giữa đôi mày còn có một tia cảm kích.
Theo hắn biết, Phan Văn Đào từng là thư ký của một vị quan lớn trên trung ương, từ sau khi được điều tới làm thị trưởng tại Ung Thành tới nay, vẫn luôn nghiêm mặt, đừng nói là cung kính với ai, thậm chí một chút tươi cười trên mặt cũng không có.
Trong thời gian ngắn, Lý Quân thậm chí còn hoài nghi bản thân hoa mắt nhìn lầm.
Nhưng sau khi cố sức dụi mắt, hắn lại phát hiện tràng diện vẫn vậy.
Không thể nghi ngờ, một màn trước mặt này rõ ràng là tồn tại chân thực, nhưng nó lại đem đến cho Lý Quân cảm giác cổ quái và kỳ dị.
Lý Quân tự nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng, một màn này là do Trương Văn Trọng sắp đi nước Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Anh gây ra.
Chỉ có một lý do có thể giải thích việc này, đó là thân phận bối cảnh của Trương Văn Trọng cũng không đơn giản.
Điều này làm hắn âm thầm suy đoán về thân phận của Trương Văn Trọng đồng thời cũng không khỏi thở ra một hơi.
May mà Phan Văn Đào chạy tới phòng y tế trước, nếu không hắn rất có thể sẽ đắc tội với Trương Văn Trọng thần bí này.
Lý Quân đứng ở cửa phòng khám, cung kính chào: "Phan thị trưởng." Ngay khi hắn đang do dự không biết nên dùng tư cách gì để đối mặt với Trương Văn Trọng, Phan Văn Đào ngồi bên cạnh Trương Văn Trọng đã mỉm cười vẫy tay nói: "Lý phó cục trưởng cũng tới à? Lại đây ngồi đi.
Không ngờ cậu cũng đã biết tin rồi."
"Ác, suýt nữa tôi quên, cậu được phân công quản lý mặt hợp tác quốc tế của hệ thống vệ sinh thành phố Ung Thành chúng ta.
Nói vậy, tin này do đại sứ quán Anh quốc ở Ung Thành nói cho cậu phải không?"
Lý Quân không ngờ Phan Văn Đào cư nhiên lại mỉm cười với mình, dù tám chín phần là vì có mặt Trương Văn Trọng, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút kích động.
Dù sao số người ở Ung Thành được Phan thị trưởng mỉm cười nói chuyện, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hắn vội vàng cung kính trả lời: "Đúng vậy!" Sau đó cất bước vào trong phòng, đứng cạnh thư ký của Phan Văn Đào.
Sau khi vào phòng khám, Lý Quân mới phát hiện trong phòng còn có hai người một nam một nữ đang ngồi, người trẻ tuổi, nhìn bên ngoài hẳn là thực tập sinh của Trương Văn Trọng.
Ngoài ra còn có một người nước ngoài nhìn quen mắt, ngồi ngay ngắn bên cạnh Trương Văn Trọng, trong tay còn cầm một cuốn sổ tay, vừa thần sắc cung kính dùng tiếng Anh hỏi Trương Văn Trọng một số vấn đề, vừa nhanh chóng ghi lại những gì Trương Văn Trọng trả lời vào trong sổ tay.
Đến khi hắn tỉ mỉ nhìn kỹ người này, trong lòng hảo hảo nhớ lại, Lý Quân nhất thời dùng tiếng Anh kinh hô: "Ngài… Ngài là Eric tước sĩ?"
Người nước ngoài đang cầm sổ tay liên tục ghi chép chính là Eric.
Trước đó ông đến học viện y học đại học Ung Thành tham gia trao đổi học thuật, cũng từng gặp Lý Quân một lần.
Lúc này nghe Lý Quân gọi mình, ông quay lại nhìn Lý Quân gật đầu như chào hỏi rồi lại quay sang Trương Văn Trọng, liên tục hỏi han về kiến thức đông y.
Thân là tước sĩ của viện y học hoàng gia Anh quốc, trong giới y học toàn cầu có tiếng nói không nhỏ, cư nhiên lại dùng tư thái của một học sinh đang cung kính hỏi một vị giáo y trẻ tuổi tri thức về phương diện y học.
Một màn ly kỳ như vậy lập tức khiến Lý Quân ngây người.
Hắn thậm chí còn hoài nghi, ngày cá tháng tư đáng chết có phải đến trước kỳ hạn không?
Nhưng sự khiếp sợ của Lý Quân còn chưa vì vậy mà chấm dứt.
Diện tích phòng khám bệnh này của Trương Văn Trọng vốn không quá lớn, trước đó chỉ có hai người Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai, cũng không thấy chật chội.
Nhưng lúc này, trong phòng khám ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có Tôn Nguy, Eric, Hồ Cường, Phan Văn Đào cùng thư ký của ông ta, lại thêm Lý Quân vừa tới, tính ra cũng đã tám người.
Họ cùng ở trong phòng, nhất thời khiến căn phòng có phần chật chội.
Thế nên thỉnh thoảng một hai học sinh đến tìm Trương Văn Trọng khám bệnh, nhìn thấy tràng cảnh bên trong cũng hoảng sợ.
Thấy cảnh này, Tôn Nguy nhất thời nhíu mày, không khách khí nhìn Phan Văn Đào nói: "Tôi nói Phan thị trưởng, các vị có phải nên đi chỗ khác không? Nơi này dù sao cũng là phòng khám, bốn người các vị cứ ở chỗ này, khiến bệnh nhân muốn vào cũng không vào được, đây không phải làm vướng bận người khác sao?"
Lời nói này của Tôn Nguy, nhất thời khiến Lý Quân, Hồ Cương và thư ký của Phan Văn Đào thất kinh.
Tôn Nguy bất quả chỉ là một thực tập sinh của Trương Văn Trọng mà thôi, cư nhiên không biết giữ mồm, dùng cách nói như ra lệnh nói chuyện với Phan Văn Đào.
Ánh mắt bọn họ không khỏi nhìn về phía Phan Văn Đào, muốn xem hắn sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng làm bọn họ tuyệt đối không ngờ chính là, Phan Văn Đào không hề tức giận, mà còn nhìn về phía Trương Văn Trọng tạ lỗi: "Xin lỗi, Trương tiên sinh, đây đích xác là tôi suy nghĩ không chu toàn, gây thêm phiền toái cho anh." Hắn