Sau khi cùng bà Lý hàng xóm chào hỏi xã giao một vài câu, Trương Văn Trọng liền dùng chìa khoá mở cửa, bước vào trong căn phòng của mình.
ở trong tay của Trương Văn Trọng ngoại trừ phần cơm Dương Châu mua ở tiệm cơm nhanh ra thì còn có giấy vẽ Tuyên Thành cùng với mực nước và bút lông.
Hắn định dùng mấy thứ này, đích thân làm ra một món quà sinh nhật xa xỉ cho Vưu Giai đi mừng ông nội.
Ăn qua loa vài miếng cơm xong, Trương Văn Trọng dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ rồi đi xuống dưới phòng bếp bỏ dược liệu vào nồi đất, vặn nhỏ bếp gas, bắt đầu sắc thuốc cường thân kiện thể.
Sắc một nồi thuốc cần phải mất 40 phút, tuy rằng khoảng thời gian này khống tính là dài nhưng Trương Văn Trọng cũng không lãng phí.
Hắn tính toán lợi dụng khoảng thời gian này làm luôn món quà sinh nhật cho Vưu Giai đi tặng ông nội nàng.
Vì thế hắn quay ra phòng khách đem giấy Tuyên Thành, mực nước và bút lông vừa mới mua ra khỏi túi nilon, đặt chỉnh tề ngay ngắn trên bàn.
Vốn dĩ Trương Văn Trọng cẩn thận trải giấy xuống, lại dùng thuỷ bình nhẹ nhàng đề lên trên mép giấy.
Rồi mới cầm lấy bút lông nhúng vào mực nước, cổ tay nhẹ rung, bắt đầu hoạ chữ như du long hí thuỷ, chơi đùa trên mặt giấy.
Sau khi đoạt xá trùng sinh, đây là lần đầu tiên Trương Văn Trọng sử dụng bút lông hoạ chữ thư pháp, cho nên đường nét vẫn còn cong vẹo, không chỉ phi thường khó coi mà thậm chí muốn nhìn ra chữ gì đều là vô pháp.
Hiện giờ hắn dùng bút lông hoạ thư pháp, cùng với người mới học viết chữ thư pháp chỉ có xấu hơn chứ không dám khen đẹp hơn.
Mặc dù đường nét chữ viết hết sức khó nhìn, nhưng biểu tình của Trương Văn Trọng thuỷ chung vẫn hờ hững như trước, không có tản mát ra diễn cảm thất vọng.
Hắn lại cuộn tờ giấy Tuyên Thành vẽ hỏng kia lên, ném vào thùng rác dưới bàn.
Sau đó Trương Văn Trọng lại trải một tấm giấy khác lên trên mặt bàn, lại bắt đầu hoạ thư pháp.
Lúc này chữ hắn viết cũng rất khó coi nhưng so với bức trước thì vẫn tốt hơn nhiều.
Thì ra Trương Văn Trọng thuần tuý chỉ là đang tìm lại cảm giác mềm dẻo của cổ tay mà thôi.
Cho nên hắn tựu không quan tâm đến nội dung bức tranh là gì, cũng không cần biết đến tột cùng thì chữ đẹp hay xấu.
Cứ như vậy huy động cổ tay hơn nửa tiếng đồng hồ, những nét mực trên tờ giấy Tuyên Thành chồng chất lên nhau dày đặc, cuối cùng Trương Văn Trọng đã tìm lại được cái loại cảm giác huy động tự nhiên nơi cổ tay.
Một nụ cười thản nhiên thoáng hiện trên khoé miệng hắn.
Bởi vì hắn biết trạng thái lúc này của mình, đã có thể bắt đầu chế tạo quà sinh nhật cho ông nội của Vưu Giai.
Đúng như vậy, quà sinh nhật mà Trương Văn Trọng chuẩn bị cho Vưu Giai, chính là một bức thư pháp! Một bức Bách Thọ Đồ do đích thân hắn thủ bút.
Cái gọi là Bách Thọ Đồ, chính là do một trăm chữ thọ ghép lại tạo thành tranh chữ, mang dụng tâm chúc phúc bách niên giai lão.
Nghe thì vẽ bức tranh Bách Thọ Đồ này có vẻ đơn giản, nhưng muốn viết một trăm chữ thọ có phong cách tư vị bất đồng, thì quả thật là một chuyện phi thường nan giải.
Lúc này Trương Văn Trọng trải giấy lên mặt bàn xong, cũng không vội vàng múa bút hoạ chữ mà híp mắt trầm ngâm.
Bình tâm định khí đứng trước mặt bàn, trong đầu dần hiện ra 100 chữ thọ với phương thức bất đồng.
Lẳng lặng đứng im khoảng năm phút, Trương Văn Trọng bất thình lình mở mắt, một nụ cười tự tin thoáng xuất hiện trên khoé miệng hắn.
Sau đó hắn liền động…
Cánh tay phải của Trương Văn Trọng chậm rãi vươn ra, cầm lấy chiếc bút lông ở bên cạnh, đem ngòi bút nhúng xuống nghiên mực.
Nhãn tình khẽ nhíu lại, tốc độ huy bút đột nhiên trở nên chanh chóng, ngòi bút di động lưu loát như nước chảy mây trôi.
Chữ thọ hùng tráng khoẻ khoắn, đôn hậu chất phác