Tô Hiểu Mai cũng không có được nhãn lực có thể nhìn rõ mọi vật trong sương mù như là Trương Văn Trọng, nhất là trong tình trạng mù mờ, năm ngón tay cũng không nhìn rõ như thế này, trừ phi là vật ngay trước mắt, bằng không cô căn bản là không nhìn thấy được gì, cho nên cũng chỉ có thể là cứ như vậy mà bám sát phía sau Trương Văn Trọng.
Nhưng cũng không vì vậy mà cô cảm thấy lo sợ hay khẩn trương gì, tay phải nắm chặt khẩu Desert Eagle, tay trái thi triển một loại chân hỏa pháp quyết, vẻ mặt cảnh giác đồng thời có vài phần hưng phấn.
Mặc dù nói là tầm nhìn trong sương mù của cô bị hạn chế rất lớn, nhưng thiên phú cực cao cùng với sự thông tuệ của cô cũng đủ để cô dễ dàng vận khởi nguyên khí trong cơ thể phóng ra dò xét tình huống chung quanh mình một chút, tuy rằng thủ pháp còn vụng về nhưng vẫn rất có hiệu quả.
Một màn này dĩ nhiên là được thu vào trong mắt Trương Văn Trọng, hắn mặc dù không nói gì nhưng lại kín đáo gật gù.
Khoảng chừng mười phút sau, Trương Văn Trọng đột nhiên dừng lại.
Cũng may là Tô Hiểu Mai đang bám sát hắn phản ứng kịp thời, dừng lại đúng lúc mới không bị va vào sau lưng hắn.
Tô Hiểu Mai cảm thấy khó hiểu, dò hỏi: "Lão sư, làm sao vậy, sao thầy lại đột nhiên dừng lại thế?"
"Ách, ta quên mất, màn sương mù này không chỉ hạn chế tầm nhìn của người khác mà ngay cả em cũng thế.
Mặc dù hoàn cảnh như vậy có thể giúp cho quá trình rèn luyện của em, nhưng là lo lắng đến một hồi chiến đấu sắp xảy ra, cho nên ta cần phải đề cao thị lực của em để em có thể nhìn thấy mọi vật trong màn đêm cũng như là làn sương mù dày đặc này." Nói xong, Trương Văn Trọng xoay người lại, giơ tay trái điểm vào mi tâm Tô Hiểu Mai, trong miệng niệm nhanh một câu chú ngữ.
Tô Hiểu Mai mặc dù không giải thích được ý đồ của Trương Văn Trọng khi làm vậy, thế nhưng cô hoàn toàn tin cậy Trương Văn Trọng, biết rằng hắn tuyệt đối sẽ không làm gì gây hại đến mình cho nên cũng không có tránh né, để cho Trương Văn Trọng tùy ý làm.
Một giây sau, Tô Hiểu Mai cảm thấy một cỗ nhiệt lưu nóng rực theo ngón tay Trương Văn Trọng dũng mãnh tiến vào mi tâm của cô, đồng thời cấp tốc chảy vào bên trong viền mắt.
Một cảm giác đau nhức khô khốc nhất thời xuất hiện trong đôi mắt, làm cô không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Chừng ba giây đồng hồ sau, cỗ nhiệt lưu nóng rực và cảm giác đau nhức kia đều biến mất vô tung vô tích.
Tô Hiểu Mai một lần nữa mở mắt, lại kinh hỉ phát hiện, tuy rằng sương mù vẫn dày đặc như cũ, tuy rằng hoàn cảnh vẫn tối om như cũ nhưng mà đã không còn gây trở ngại gì nữa đối với thị lực của cô rồi.
Ánh mắt của cô bây giờ đúng là có thể xuyên thấu làn sương mù dày đặc cũng như là màn đêm tối đen, tình hình xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Hiểu Mai nãy giờ không hề khẩn trương, nhất thời hưng phấn nhảy nhót nói: "Oa, chiêu này thật là lợi hại! Lão sư, đạo pháp này tên là gì vậy? Có thể truyền thụ cho em được không? Chiêu này có thể sánh bằng cái gì ưng nhãn thuật ấy..
Có lẽ là còn lợi hại hơn!"
Trương Văn Trọng nhịn không được, cười khổ lắc đầu than thở: "Tiểu Muội, em bớt chơi trò chơi vi tính một chút đi!"
Đang cực kỳ hưng phấn, Tô Hiểu Mai chợt kinh ngạc phát hiện ở cách chỗ cô và Trương Văn Trọng mười mấy mét, có ba pho tượng đá cùng với bốn pho tượng đồng đang đứng sừng sững ở đó.
Bảy pho tượng này có pho hình dáng như con người, cũng có pho có hình dáng như thần ma.
Trong màn đêm đen tối tràn ngập sương mù, bảy pho tượng hoặc bằng đá hoặc bằng đồng này nhìn như thế nào cũng đều tản ra một cỗ tà khí làm người ta lạnh sống lưng.
Tu vi Tô Hiểu Mai tuy rằng tu vi chỉ mới đến dưỡng khí trung kì, miễn cưỡng xem như đã bước chân vào cánh cửa tu chân, thế nhưng với trái tim Thất Khiếu Linh Lung của cô, đã có thể nhạy cảm nhận ra một cỗ linh năng quỷ dị tỏa ra từ bảy pho tượng này.
Cô nhíu mày, dùng một ngữ khí lạnh nhạt như là không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này nói: "Lão sư, bảy pho tượng này hình như có chút tà môn."
"Đúng vậy." Trương Văn Trọng nheo mắt, ánh mắt quét tới quét lui trên bảy pho tượng, nói: "Tiểu Muội, em chưa từng tới viện bảo tàng này nên không biết rằng vào ban ngày nơi này chính là không có đặt pho tượng nào cả.
Chúng nó đều là đợi đến tối khi mà đã đóng cửa mới tự thân đi đến nơi đây."
Tô Hiểu Mai kinh ngạc nói: "Pho tượng sống lại? Ban đêm ở nhà bảo tàng?"
Trương Văn Trọng giải thích: "Đây không phải là pho tượng sống lại vào ban đêm ở nhà bảo tàng.
Bảy pho tượng này không phải là những pho tượng bình thường.
Em nhìn xem, ba pho tượng bằng đá tạo hình ác ma kia chính là Thạch Tượng Quỷ.
Còn lại bốn pho tượng đồng có hình người kia gọi là Thanh Đồng khôi lỗi.
Đừng thấy bọn nó bây giờ đang đứng im mà chủ quan, chỉ cần chúng ta bước tiếp một bước về phía trước, tiến nhập vào phạm vi cảnh giới của chúng nó thì chúng nó sẽ lập tức di chuyển, hướng về phía chúng ta mà chủ động tấn công mãnh liệt.
Chúng không chỉ được trang bị vũ khí lớn, mà còn có lực phòng ngự vật lý cực kỳ cao, có thể nói là đao thương bất nhập.
Một khi chúng ta còn chưa có giết chết người triệu hoán chúng mà có đem chúng đập cho nát bấy ra thì chúng cũng sẽ thông qua những mảnh nhỏ mà tự động ráp lại, có thể xem chúng là một ma pháp sinh vật tương đối khó xử lý.
Tất cả những cao thủ trước đây lẻn vào viện bảo tàng Anh quốc toàn bộ đều là bị thua thiệt trong tay bọn chúng."
Trương Văn Trọng đoán rất chính xác, dù sao không phải là tất cả mọi người đều có thể cảm ứng được linh năng quỷ dị toát ra trên Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi, kể cả là võ giả đạt tới thiên cấp, chỉ cần còn chưa bước vào cảnh giới võ thánh thì cũng không thể nhìn thấy thân phận chân thật của bảy pho tượng này.
Thường thì chỉ khi nào bước vào phạm vi cảnh giới của Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi, làm cho bọn chúng được kích hoạt thì mới biết được sự tồn tại của chúng.
Mà cho đến lúc này, những cao thủ đã từng lẻn vào viện bảo tàng ngoại trừ nghênh chiến với chúng trong sự sợ hãi ra thì không có sự lựa chọn nào khác.
Còn đối với những võ giả bình thường mà nói, có là tu vi thiên cấp chăng nữa cũng không có khả năng chiến đấu với bảy pho tượng ma pháp sinh vật có lực phòng ngự vật lý cực cao cùng với khả năng tái tạo khi bị tổn