Lancelot quả thật là không hổ với tước vị đệ nhất bàn tròn kỵ sĩ trong ngàn năm, thanh trường thương trong tay được hắn thi triển ra thật là có uy thế kinh người.
Tư thế tấn công cực nhanh, trên thân khoác tấm áo giáp nặng nề, quả thật điển hình cho hình ảnh một chiếc xe tăng hình người đang cuồng bạo, mạnh mẽ vô cùng, không gì có thể ngăn cản.
Cỗ xe tăng hình người này tản mát ra một khí thế dũng mãnh như muốn đem toàn bộ tất cả những chướng ngại ngăn trở phía trước hắn mà nghiền nát hết.
Đối diện với cỗ khí thế này, kể cả là người có tu vi cao thâm hơn hắn, cũng sẽ nảy sinh tâm lý sợ hãi mà luống cuống tay chân, như thế sẽ khó mà phát huy được toàn bộ sức chiến đấu.
Bởi vì lực ma sát quá lớn cho nên ngọn lửa đang bao bọc lấy mũi thương bị thổi kéo dài ra phía sau, thoạt nhìn tựa hồ trên người Lancelot phảng phất mọc ra một đôi cánh rực lửa!
Giờ khắc này trên người Lancelot phát ra khí thế uy phong lẫm liệt, giống như là một vị chiến thần hạ phàm, toàn thân cao thấp tản ra uy thế mạnh mẽ không thể chống đỡ!
Trong lúc Lancelot phát khởi thế công mãnh liệt, thì vị nữ tu sĩ mặc hắc bào Gwen Nawelle cũng không có nhàn rỗi.
Tay phải của cô ta một lần nữa giơ cây thánh giá màu đen lên, tay trái không ngừng thay đổi pháp ấn, trong miệng nhay chóng tụng một câu chú ngữ tối nghĩa.
Cây thánh giá màu đen đang cầm trên tay đột nhiên phát ra một luồng quang mang lam sắc quỷ dị, ngay sau đó chung quanh Trương Văn Trọng xuất hiện một luồng hàn khí lạnh thấu xương, nháy mắt vây chặt lấy hắn.
Trong chớp mắt, toàn thân Trương Văn Trọng đã bị luồng băng sương dày đặc kia bao phủ, đồng thời hai đạo băng trụ xuất hiện trên hai chân hắn, đóng băng hắn chặt vào mặt đất.
Trương Văn Trọng có thể cảm giác được rõ ràng, những băng trụ lạnh buốt này không chỉ làm tổn thương da thịt hắn, mà còn trì hoãn tốc độ của hắn.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng bị hai băng trụ làm cho hành động bị hạn chế, Gwen Nawelle hơi đắc ý nở nụ cười lạnh: "Trăm ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu chiến sĩ mạnh mẽ cùng với vu sư cao cấp đã ngã xuống dưới sự phối hợp tấn công của "Hàn Băng Tù Lung" của ta và "Hỏa Thương Đột Thứ" của Lancelot! Ngươi mặc dù rất lợi hại nhưng cũng tuyệt đối không ngoại lệ".
Song, mặc dù lâm vào hiểm cảnh, Trương Văn Trọng một chút cũng không hoảng sợ, ngược lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh lạ thường, gật đầu đáp: "Hai người các ngươi một băng một hỏa, một âm một dương, đạo lý âm dương tương tế cư nhiên là không cần phải nói nữa rồi, vì thế những chiến sĩ và vu sư ngã xuống trong tay các ngươi cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả".
Trong lúc Trương Văn Trọng đang nói chuyện, Lancelot đã phóng tới trước mặt hắn, hít sâu một hơi, chợt quát lên một tiếng, nắm chặt thanh mộc trường thương đang rực cháy bằng hai tay, dùng sức đẩy mạnh tới phía trước.
Trong nháy mắt tốc độ của cây thương được tăng lên gấp bội, hướng về phía ngực Trương Văn Trọng mà đâm tới, trông giống như một con rồng lửa đang hung dữ xông tới, chực chờ đem Trương Văn Trọng mà cắn nuốt.
Từng đạo thương khí cuồng bạo ẩn chứa bên trong là toàn bộ lực lượng bí ẩn điên cuồng từ bốn phương tám hướng mà thổi quét về phía Trương Văn Trọng, còn chưa thổi tới trước mặt hắn thì đã đem những bức tường cùng với mặt đất ở xung quanh làm cho nứt ra vô số đường, cảnh tượng này làm cho ai cũng cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Khí thế cường đại tỏa ra trong một thương này của Lancelot thật là không gì có thể đỡ được!
Cả thiên địa phảng phất đều bị một thương này của Lancelot làm cho run rẩy!
Đệ nhất kỵ sĩ, quả là danh bất hư truyền!
Thân ở trung tâm của luồng thương khí, tình huống Trương Văn Trọng lúc này hệt như một con thuyền cô độc đang nằm trong trung tâm của cơn bão, tùy thời đều có thể bị cơn bão đánh chìm.
Trương Văn Trọng rốt cuộc có khả năng đón đỡ lấy một thương kinh thiên động địa này không???
Nãy giờ Trương Văn Trọng vốn không có động tĩnh, rốt cuộc lúc này cũng đã có hành động.
Chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, đem thanh tam xích kiếm đang cầm chặt trong tay đặt ở trước ngực, nhẹ nhàng chậm rãi đâm tới, đón lấy một thương mãnh liệt kia.
Kể từ lúc Lancelot xuất hiện, Trương Văn Trọng đã thu liễm bớt kiếm ý ngạo thiên của mình.
Lúc này, trừ một tầng kiếm ý mỏng phòng hộ ngoài thân thì toàn bộ kiếm ý còn lại đều bị hắn thu liễm vào trong tam xích kiếm, cố gắng hạn chế không để cho kiếm ý bộc lộ ra ngoài.
Nếu như nói Trương Văn Trọng vừa rồi giống như một thanh bảo kiếm sắc bén khí thế dữ dội vô cùng hiếm thấy, thì hiện tại có thể so sánh hắn như một thanh kiếm đang nằm trong vỏ.
Một bên bộc phát khí thế kinh khủng, bá đạo làm cho cả thiên địa phải run rẩy.
Một bên lại hời hợt, giống như trước mắt có là ai cũng không thể ép hắn ra tay.
Ai thắng ai thua, đều do trời quyết định.
Thậm chí ngay cả Lancelot cũng cho là Trương Văn Trọng đâm ra một kiếm này chẳng qua chỉ là giãy dụa tượng trưng một chút trước khi chết mà thôi, hắn hiển nhiên đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, nếu không cũng sẽ không đâm ra một kiếm yếu ớt như vậy.
Về phần Gwen Nawelle, lúc này cô nắm chặt lấy thanh thánh giá màu đen trong tay, bắt đầu niệm một chú ngữ tối nghĩa.
Nếu như ai luyện qua Vong Linh Thuật Pháp, dĩ nhiên có thể nghe ra được chú ngữ mà Gwen Nawelle đang đọc chính là Tố Tạo Vu Yêu Chi Thuật, một đạo thuật trong Vong Linh Thuật Pháp.
Xem ra trong mắt của cô, Trương Văn Trọng đã biến thành một cỗ thi thể rồi, vì thế mà cô ta nhanh chóng sử dụng Vong Linh Thuật Pháp, đem Trương Văn Trọng biến thành một cái khôi lỗi hoàn toàn phục tùng mình.
Thời điểm thanh trường thương sắp đâm vào người Trương Văn Trọng, từ trong cơ thể Lancelot tuôn ra một cỗ thương khí thổi quét đến trước người Trương Văn Trọng, ý muốn đánh tan tầng phòng ngự hộ thể