Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đeo kính đeo, kéo vali chậm rãi ra khỏi sân bay.
Hít sâu một hơi khí lạnh buổi chiều muộn, Trương Văn Trọng dùng ngữ khí có phần cảm khái, thở ra một hơi: "Ân, cảm giác về nhà thực tốt."
Tô Hiểu Mai đi bên cạnh hắn không nói gì.
Đến giờ cô vẫn chưa tỉnh táo lại sau nỗi khiếp sợ, miệng không ngừng khép mở, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trương Văn Trọng không khỏi hơi hiếu kỳ, lại gần lắng nghe.
Tô Hiểu Mai nhỏ giọng lẩm bẩm, cư nhiên lại là:
"Ai ya, là năm mươi ức đó, lại còn là mỹ kim nữa a… Phát tài rồi, lần này thực là phát tài rồi, nhiều tiền như vậy, cũng có thể đè chết người a, rốt cuộc là nên tiêu thế nào đây?"
Nghe được Tô Hiểu Mai lẩm bẩm cái gì, Trương Văn Trọng không nhịn được cười, lắc đầu nói: "Tiểu muội, em cũng đừng lẩm bẩm nữa, cẩn thận người khác nghe thấy lại cho rằng em bị thần kinh.
Ân, ta trước kia thế nào lại không nhận ra em là một người tham tiền nhỉ?"
Trên mặt Tô Hiểu Mai thoáng hiện nét thẹn thùng, bất quá rất nhanh cô đã quyệt cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, có vẻ ủy khuất, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão sư, em cũng không phải là tham tiền.
Hơn nữa, cũng chỉ có người như lão sư cầm năm mươi ức trong tay cũng không để ý, nếu là người khác, chỉ sợ cũng không nhỏ giọng lẩm bẩm cảm khái như em, nói không chừng sẽ trở lên điên cuồng hoặc chết ngất rồi."
"Ha ha, em nha, lại còn lấy cớ." Trương Văn Trọng nghẹn cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô, nói: "Tiểu muội, có thời gian rỗi thì lo tu luyện đi, em hiện tại đã có tu vi Dưỡng Khí trung kỳ, là dựa vào Linh Khí Hoàn tăng lên, cũng không vững chắc, nhất định phải tốn chút tâm tư và tinh lực để ngưng luyện lại, miễn cho vì căn cơ không vững, ảnh hưởng đến tu luyện sau này, lại dễ xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma ngoài ý muốn."
Tô Hiểu Mai nghiêm mặt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Vâng, lão sư, em hiểu rồi." Sau đó cô xoa đầu mình, thè lưỡi ra nói: "Lão sư, em đề nghị lần sau đừng đánh vào đầu em nữa được không? Thầy cứ đánh như thế, sẽ làm giảm trí thông minh của em mất."
Trương Văn Trọng nở nụ cười: "Kháng nghị vô hiệu, sau này nếu còn làm sai việc gì, ta sẽ còn gõ đầu em.
Được rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta còn phải chuyển máy bay về Ung Thanh nữa."
Dứt lời, hắn kéo vali, bước tới nơi làm thủ tục chuyển máy bay.
Tô Hiểu Mai bất mãn quyệt miệng, quả thực không dám kháng nghị nữa, chỉ có thể rầu rĩ không vui kéo hành lý của mình, lẽo đẽo theo sau Trương Văn Trọng.
Vừa tới quầy làm thủ tục chuyển máy bay, điện thoại của Trương Văn Trọng vang lên.
Rút máy ra xem, thì là Tôn Nguy đã về nước trước gọi tới.
Sau khi bắt máy, giọng của Tôn Nguy từ trong điện thoại truyền ra: "Trương ca, anh đã về đến sân bay quốc tế thủ đô chưa?"
Trương Văn Trọng trả lời: "Vừa xuống sân bay, đang chuẩn bị làm thủ tục chuyển máy bay về Ung Thành."
Tôn Nguy nói: "Trương ca, anh đừng làm thủ tục chuyển máy bay nữa, đi ra cửa sân bay đi, em đang ở cửa sân bay đợi anh."
"Thế nào? Muốn mời chúng ta ăn cơm sao?" Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên màn hình điện tử trong sân bay, nói: "Sợ là không được, chuyến bay đi Ung Thành sắp đến rồi, bữa cơm này cho cậu nợ, đợi lúc nào cậu rảnh hãy đến Ung Thành mời chúng ta đi ăn đi."
Tôn Nguy nói: "Trương ca, anh nói đúng rồi.
Đích xác là muốn mời anh và Tô tiểu thư ăn cơm, nhưng người mời không phải là em, mà là tổng bí thư."
Trương Văn Trọng nhất thời chưa phản ứng kịp, thuận miệng hỏi: "Tổng bí thư? Là tổng bí thư nào?"
Tôn Nguy đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ: "Còn có thể là tổng bí thư nào nữa chứ? Nước ta, cũng chỉ có một tổng bí thư! Ông ta nghe nói hôm nay anh về nước, đặc biệt bỏ tất cả công việc, muốn mời anh và Tô tiểu thư ăn cơm, để thể hiện lòng cảm kích hai người đã cống hiến cho dân tộc Trung Hoa."
Nói tới đây, hắn dừng lại chốc lát, dùng ngữ khí cực kỳ hâm mộ nói: "Trương ca, anh biết tổng bí thư mời anh ăn cơm ở đâu không? Không phải cái gì mà nhà khách chính phủ, cũng không phải Trung Nam Hải, mà là nhà ông ta.
Em nghe nói, tổng bí thư và phu nhân hôm nay tự mình xuống bếp làm bữa cơm mời anh đấy.
Đãi ngộ như vậy sau này không biết em có thể gặp được hay không, nhưng ít ra trước kia cũng rất ít thấy.
Trương ca, anh thực không hổ là thần tượng của em."
"Có thể không đi được không?" Trương Văn Trọng đột nhiên hỏi.
"Ách!" Tôn Nguy nhất thời trợn tròn mắt, đang thao thao bất tuyệt cũng bị kìm lại, thừ người ra một chút, mới cẩn thận dò hỏi: "Trương ca, anh đang nói đùa phải không? Anh sẽ không thực không đi chứ?"
Trương Văn Trọng từ chối cho ý kiến cười cười nói: "Nói vị trí cậu đang đứng cho tôi, tôi và tiểu muội đi tìm cậu."
Tôn Nguy liên lạc xong, tắt máy, lấy tay lau mồ hôi, lấy từ trong người ra một gói thuốc lá, châm lửa rít một hơi thực sâu.
Hắn với tính tình của Trương Văn Trọng cũng có chút hiểu biết, tự nhiên rất rõ ràng lời của Trương Văn Trọng vừa rồi mười phần có đến chín là sự thực, hắn thực sự không muốn đi.
Sau khi hút thuốc xong, trong lòng Tôn Nguy cảm khái: "Trương ca! Anh thực là ngưu bức a!"
Mười lăm phút sau, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đã kéo vali ra khỏi sân bay.
Từ xa nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai, Tôn Nguy vội vàng đánh chiếc xe của hắn tới, vẻ mặt tươi cười nghênh đón, sau vài câu hàn huyên, mời hai người bọn họ lên xe, còn