Lúc Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai trở lại thành phố Ung Thành thì trời vẫn còn rất sớm.
Cho nên hai người sau một hồi thương lượng, nhất trí quyết định trước tiên trở về phòng y tế đại học Ung Thành xem một chút.
Dù sao hai người bọn họ rời khỏi nơi đó cũng đã hơn mười ngày rồi, cũng không biết học kỳ mới bắt đầu, tình huống công tác ở đó đã sắp xếp như thế nào rồi.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai kéo hành lý của mình bước nhanh rời khỏi sân bay Ung Thành, đón lấy một chiếc taxi chạy về hướng đại học Ung Thành.
Vì hai người lúc này đều mang mũ và kính đen, cho nên vị tài xế taxi cũng không nhận ra hai người khách đang ngồi trên xe của mình là những người gần đây liên tục xuất hiện trên các trang báo.
Ngồi trên xe, Trương Văn Trọng vẻ mặt bình thản ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, còn Tô Hiểu Mai thì lại len lén đánh giá hắn, trong đầu hồi tưởng lại lời yêu cầu mà hắn đã đề cập với tổng bí thư.
Tô Hiểu Mai mặc dù biết Trương Văn Trọng là người rất ít khi đưa ra thỉnh cầu với người khác, nhưng cô lại càng không đoán được Trương Văn Trọng lại đưa ra những yêu cầu như thế.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì những yêu cầu này của Trương Văn Trọng toàn bộ đều không phải vì lợi ích cá nhân hắn, mà là chân chính vì sự phát triển cùng tiến bộ của nền y học Trung Quốc nói chung và cho ngành đông y nói riêng mà suy nghĩ.
Nghĩ đến những điều này, Tô Hiểu Mai cảm thấy Trương Văn Trọng thật là vĩ đại.
Hình tượng của Trương Văn Trọng trong lòng cô lúc đầu vốn đã rất vĩ đại thì lúc này lại càng bành trướng vĩ đại hơn nữa.
Tô Hiểu Mai len lén đánh giá Trương Văn Trọng một hồi thì ánh mắt dần dần biến thành nóng bỏng hẳn lên, cô đột nhiên cảm thấy lão sư của mình thật sự là rất rất đẹp trai nha.
(xong, cô nàng đã tự động rơi vào tay giặc :haha:) Nhất thời trong khoảng khắc ánh mắt của cô có chút ngây dại.
Trương Văn Trọng quay đầu lại, đúng lúc thấy Tô Hiểu Mai đang dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía hắn, không khỏi hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Tiểu muội, em làm sao mà nhìn ta chằm chằm thế? Chẳng lẽ mặt ta có nhọ sao?"
"Sao? À, không có gì, không có gì." Tô Hiểu Mai sợ hết hồn, chỉ cảm thấy trên mặt tựa như bị thiêu đốt, sợ rằng Trương Văn Trọng sẽ nhìn ra sự khác thường của cô mà cười nhạo, vội vàng tựa đầu vào một bên cửa xe ở hướng khác, làm bộ như đang ngắm phong cảnh bên ngoài, nhưng trong đầu lại tiếp tục dòng suy nghĩ miên man.
"Mình sao phải khẩn trương như thế chứ? Chẳng lẽ mình đã thích lão sư mất rồi?" (chứ còn gì nữa =)))
Tô Hiểu Mai bị cái ý niệm bất ngờ xuất hiện trong đầu này dọa hết hồn.
"Không phải, không phải, mình làm sao mà có thể thích lão sư được."
"Bất quá, nam nhân xuất sắc được như lão sư thật sự là rất hiếm có, huống chi thầy ấy đối xử với mọi người lại vô cùng vui vẻ tỉ mỉ, mình có thích thầy ấy cũng không có gì kỳ quái."
"Ai nha nha, mình đây rốt cuộc là đang suy nghĩ những thứ linh tinh gì chứ, lão sư thầy ấy là người đã có bạn gái rồi."
"Thầm mến một người đâu phải là lỗi lầm gì chứ? Dù không thể chia rẽ tình yêu của lão sư và Vưu tiểu thư nhưng mình vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi kia mà."
"Muốn chết, thật là muốn chết a, mình làm sao càng suy nghĩ càng đi xa thế này."
(choáng http://genk2.vcmedia.vn/xZ2YSccccccc...07/2_f7442.gif)
Tô Hiểu Mai vẻ mặt đỏ bừng đang suy nghĩ lung tung thì thanh âm Trương Văn Trọng đột nhiên vang lên bên tai: "Tiểu Muội, em sao vẫn còn ngồi trên xe thế? Chúng ta đến nơi rồi, xuống xe mau thôi."
"Hả?" Tô Hiểu Mai cuối cũng cũng từ trong suy nghĩ miên man tỉnh lại, quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Văn Trọng đã xuống xe và lấy hành lý của hai người từ cốp xe ra ngoài, lúc này vẻ mặt nghi ngờ đang đứng ở ngoài cửa xe nhìn cô, mà người tài xế taxi kia cũng đã quay đầu lại vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
"Xong, xong, lần này thật sự là mặt mũi đều bị mất hết rồi." Tô Hiểu Mai đỏ bừng cả mặt, xấu hổ le lưỡi, vội vàng xuống xe.
Cũng may, mọi người đều cho là cô xấu hổ mới đỏ mặt như thế cho nên cũng không có ai truy hỏi vì sao cô ấy lại đỏ mặt.
Trên đường đi tới phòng y tế đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng quét mắt nhìn Tô Hiểu Mai, tò mò hỏi: "Tiểu muội, khi nãy trên xe em suy nghĩ việc gì mà nhập thần quá vậy, đến nỗi ta kêu em mấy tiếng em mới có phản ứng."
Mắt nhìn thấy bốn bề đều vắng lặng, lúc này Tam Túc Ô đang đậu trên vai Trương Văn Trọng mới ‘cạc cạc’ cười, nói: "Động tình, cô ấy nhất định là đã động xuân tình rồi, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô ấy là biết thôi!"
(quạ mà khôn dữ, lại còn biết cười nữa =)))
Trương Văn Trọng đưa tay gõ một cái lên cái đầu nhỏ của nó, tức giận nói: "Câm miệng, một con Tam Túc Ô như ngươi thì biết cái gì? Theo ta thấy ngươi mới là động tình đấy?"
Bị gõ một cái vào đầu, Tam Túc Ô cũng trở nên biết điều, đàng hoàng lại, đáp: "Chủ nhân, thuộc hạ không có động dục.
Chẳng lẽ ngài quên rồi ư, mấy ngày giữa mùa hè là thời kỳ động dục của Tam Túc Ô chúng ta cũng đã qua rồi."
Trương Văn Trọng tức thì trợn trắng mắt, đối với con quạ này có cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc.
Tô Hiểu Mai bị lời nói của Tam Túc Ô dọa sợ hết hồn, không nhịn được trong lòng thầm nghĩ: "Con Tam Túc Ô đen thui này ánh mắt thật là chuẩn, nhìn một cái đã biết được suy nghĩ trong lòng mình.
Không được, mình phải nghĩ biện pháp lấy lòng nó, tránh sau này nó lại hồ ngôn loạn ngữ trước mặt lão sư làm mất hết hình tượng của mình."
Bởi vì một màn hồ nháo của Tam Túc Ô mà Trương Văn Trọng cũng không hỏi tiếp nữa khiến cho Tô Hiểu Mai âm thầm thở ra một hơi.
Rất nhanh, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đã đi tới trước cửa giáo y viện.
Làm cho hai người bọn họ kinh ngạc chính là bốn phía giáo y viện lúc này lại có không ít người, đa phần đều tụ lại thành nhóm hai ba người nói chuyện ồn ào, cùng với vẻ vắng ngắt trước kia thật là khác biệt rất lớn.
Tô Hiểu Mai ngạc nhiên thầm nói: "Di, bốn phía phòng y tế làm sao lại tụ tập nhiều người thế? Hơn nữa nhìn độ tuổi của bọn họ, phần lớn đều không còn là sinh viên nữa." Nói tới đây, cô đột nhiên là nhớ tới một khả năng, sắc mặt nhất thời biến đổi, nhỏ giọng nói với Trương Văn Trọng: