Bữa cơm diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đều mặc sức uống rượu, các bác sĩ, y tá giờ này đều đã hơi chuếnh choáng, trong cảm giác say này thì có một phần chính là bởi vì tình cảm của những bệnh nhân mà làm cho bọn họ cảm thấy say lòng.
Ăn tối xong, mọi người lần lượt ra về.
Trương Văn Trọng cũng trở lại căn phòng thuê của hắn ở Hoa Hàng tiểu khu.
Bước lên lầu, trong lòng Trương Văn Trọng không nhịn được thầm nghĩ, mình có nên mua riêng một căn biệt thự để ở không đây.
Đây không phải là sau khi có tiền thì nên hưởng thụ, mà vì hắn là một tu chân giả, nếu ở trong một cái tiểu khu cũ kĩ mà lại đông người ở như vậy thì đích xác là có chút không tiện lợi.
Hơn nữa hắn cũng không hi vọng bởi vì nguyên nhân từ mình mà sẽ gây thiệt hại cho những người khác cùng tiểu khu.
Thời điểm lấy chìa khóa ra mở cửa thì Trương Văn Trọng cũng đã đưa ra quyết định cuối cùng, trong lòng âm thầm nói: "Dù sao hiện tại mình cũng dư dả, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi dành ít thời gian đi tìm thử xem, nếu gặp được nhà nào phù hợp thì mua lại.
Ở khu nhà này khá là bất tiện."
Đi vào trong phòng, Trương Văn Trọng mở vali ra.
Từ trong đó lấy ra một bình sứ nhỏ, tay phải lấy ra một viên Linh Khí Hoàn, tay trái cầm lên ‘Hắc Vân Sa’ và ‘Thối Thiết Viêm Thạch’ mấy thứ linh tài liệu.
Tam Túc Ô đậu trên vai hắn vừa nhìn thấy tư thế này của hắn là hiểu được hắn muốn tăng cường bố trí cấm chế trong phòng này.
Ban đầu khi bố trí cấm chế ở nơi này thì Trương Văn Trọng lúc ấy tu vi còn tương đối thấp, cho nên cấm chế hắn bố trí cũng là lấy huyễn tượng trận pháp làm chủ, uy lực không lớn lắm, đối phó với võ giả tu vi thiên cấp đỉnh kỳ trở xuống thì còn được, chứ nếu gặp phải võ giả tu vi thiên cấp đỉnh kỳ trở lên hay là một dị năng tu chân giả mà nói thì cấm chế này khó mà có thể phát huy tác dụng.
Trương Văn Trọng cũng không hi vọng có người xông vào phòng hắn, dù sao ở nơi này cất giữ không ít linh tài liệu, nếu như bị đánh cắp thì thật tổn thất vô cùng.
Căn bản không đợi Trương Văn Trọng phân phó, Tam Túc Ô đã lập tức hiểu ý, há mồm phun ra một đạo Thái Dương Tinh Hỏa cháy hừng hực.
Mà Trương Văn Trọng cũng cùng lúc đó, linh tài liệu bên tay trái cùng Linh Khí Hoàn bên tay phải toàn bộ quăng vào ngọn lửa Thái Dương Tinh Hỏa đang rực cháy này.
Sau khi đã ném đồng thời linh tài liệu và Linh Khí Hoàn vào ngọn lửa, Trương Văn Trọng hai tay chụm lại bắt thành một pháp ấn, đồng thời trong miệng đọc nhanh một câu chú ngữ khó hiểu.
Vừa niệm chú ngữ xong thì một cỗ hàn khí lạnh thấu xương cũng đồng thời xuất hiện, hơn nữa trong nháy mắt đã ngưng kết lại, đóng băng luôn cả Thái Dương Tinh Hỏa mà Tam Túc Ô đang phun kia.
Cảnh tượng như vậy hiển nhiên là không tuân theo quy luật bình thường của vật lí học, nhưng mà nó thật sự là đã xảy ra.
Thái Dương Tinh Hỏa dù đã bị đóng băng nhưng vẫn không bị dập tắt, ngược lại càng bốc cháy dữ dội hơn.
Lúc này linh tài liệu và Linh Khí Hoàn bị Thái Dương Tinh Hỏa bao bọc lấy toàn bộ đã bị luyện hóa thành một dịch thuốc hai đen trắng lẫn lộn, đang không ngừng quay cuồng trên không trung.
Mấy phút đồng hồ sau, dịch thuốc này lại hóa thành một bức Âm Dương Thái Cực Đồ.
“Rắc…..”
Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, khối băng bao bọc Thái Dương Tinh Hỏa vỡ toang, hóa thành một đạo hàn khí đồng thời Thái Dương Tinh Hỏa cũng hóa thành một đạo nhiệt khí cùng lúc quán nhập vào trong Âm Dương Thái Cực Đồ.
Trong phút chốc, Âm Dương Thái Cực Đồ giống như một vật có linh hồn, bắt đầu bay lên nhanh chóng xoay tròn.
Sau khi xoay được bảy bảy bốn chín vòng, Âm Dương Thái Cực Đồ hóa thành một luồng sương vàng tản ra khắp tứ phía, nhập vào trong đạo cấm chế đã được bố trí trong phòng.
Một cỗ năng lượng mạnh mẽ chợt ba động nhưng rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Lúc này cấm chế bố trí trong phòng uy lực đã được tăng lên rất nhiều.
Một đốm sáng nhấp nháy xuất hiện trước mặt Trương Văn Trọng.
Hắn đưa tay phải ra tức thì đốm sáng này rơi vào lòng bàn tay hắn, lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ lại, hóa thành một miếng ngọc bội có hình âm dương.
Miếng ngọc bội âm dương này chính là kết tinh linh khí của cấm chế bố trí trong phòng, nếu như Trương Văn Trọng đem nó mang bên người thì tùy thời đều có thể biết được tình huống trong phòng, hơn nữa còn có thể căn cứ vào tình huống lúc đó mà điều khiển cấm chế.
Ngoài ra, nếu sau này hắn thật có chuyển nhà đi nơi khác thì chỉ cần có miếng ngọc bội này là có thể tùy ý di dời đạo cấm chế từ đây sang căn nhà mới, như vậy thì thật là vô cùng tiện lợi.
Sau khi đeo miếng ngọc bội lên, Trương Văn Trọng dọn dẹp lại một chút rồi vào phòng ngủ, ngồi trên giường khoanh chân chuẩn bị ngưng luyện chân nguyên của mình.
Chuyến đi sang Anh quốc lần này đã đem lại lợi ích không nhỏ cho Trương Văn Trọng.
Nhất là thông qua Merlin chi giới hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh quốc đã làm cho tu vi của hắn nhảy một bước lên tới Dưỡng Khí cảnh đệ nhất tầng ‘Khí Thôn Sơn Hà’.
Bất quá Trương Văn Trọng cũng biết, nếu dựa vào phương thức hấp thu linh khí mà gia tăng tu vi thì sẽ không được bền chắc, linh khí phải trải qua một phen ngưng luyện mới được.
Nếu không, chân nguyên bị rối loạn có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự đột phá tu vi, thậm chí có khi còn bị tẩu hỏa nhập ma.
Đang lúc Trương Văn Trọng chuẩn bị bắt đầu vận hành Y Giám Tâm Kinh, ngưng luyện chân nguyên trong cơ thể thì Tam Túc Ô đang đậu trên vai hắn nói: "Chủ nhân, có thể cho tôi một viên Linh Khí Hoàn được không? Tôi có cảm giác cơ thể mình hình như đã đạt cực hạn, sắp sửa tiến giai rồi, nếu như có thể ăn vào một viên Linh Khí Hoàn nói không chừng có thể làm cho năng lượng của tôi tăng mạnh.”
"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng lập tức lấy ra một viên Linh Khí Hoàn ném cho Tam Túc Ô.
Đối với người của mình, hắn chưa bao giờ có biểu hiện keo kiệt.
"Cám ơn chủ