rương Văn Trọng vừa đi lên giảng đài thì tiếng vỗ tay như sấm cũng dừng hẳn.
Mọi sinh viên không hẹn cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ ham học hỏi mãnh liệt.
Một nhân viên đã sớm chờ ở phía sau lúc này bước nhanh tới bên Trương Văn Trọng, đưa micro cho hắn, rồi cùng với Tô Hiểu Mai giúp Trương Văn Trọng gắn micro vào người.
Sau khi kiểm tra chất lượng âm thanh, Trương Văn Trọng mỉm cười với tất cả những người trong giảng đường, cũng nói những người đang đứng ở ngoài: "Nói thật tôi cũng không ngờ hôm nay sẽ có nhiều người đến đây nghe tôi giảng bài như vậy.
Tôi cứ nghĩ rằng có khoảng một hai trăm người đến đây nghe giảng bài là đã không tệ rồi, nhưng thật không ngờ, mọi người đến đây nhiều đến nỗi ngay cả khuôn viên trường cũng chật ních người.
Tôi thật sự rất bất ngờ, rất kinh ngạc, cũng rất cao hứng, đồng thời còn cảm thấy rất cảm động.
Cho nên trước khi chính thức bước vào giờ học, tôi muốn trước tiên ở nơi này nói với mọi người một tiếng "Cảm ơn"."
"Ba ba ba" Tiếng vỗ tay vừa mới dứt, lúc này lại một lần nữa vang lên như sấm.
Tiếng vỗ tay vang dội đến nỗi làm cho lỗ tai mỗi người cũng thấy tê buốt, thế nhưng bọn họ vẫn như cũ ra sức vỗ tay, bởi vì chỉ có như thế mới có thể biểu đạt được sự kích động trong lòng họ lúc này.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có sinh viên cảm ơn lão sư đã giảng bài, chứ chưa từng có lão sư nào lại cảm ơn sinh viên vì đã tới nghe giảng.
Huống chi phần lớn những sinh viên này đều đã đem Trương Văn Trọng thành thần tượng của mình, là mục tiêu để chính mình phấn đấu học tập.
Lúc này nghe thấy thần tượng của mình nói lời cảm ơn thì làm sao mà bọn họ không kích động được chứ?
Tiếng vỗ tay một hồi lâu vẫn chưa dứt, cuối cùng Trương Văn Trọng đành phải ra dấu tay để mọi người ngưng lại.
Hắn cười nói: "Được rồi, mọi người cũng đừng vỗ tay nữa, nếu không bài học hôm nay của chúng ta sẽ không bắt đầu được đâu." Các sinh viên nghe thế đều vui vẻ cười vang.
Trong lúc này, Trương Văn Trọng đã cầm viên phấn lên, xoay người viết lên bảng đen tám chữ thanh tân phiêu dật "Âm Dương học thuyết - Ngũ hành học thuyết".
Tay phải Trương Văn Trọng nhẹ nhàng gảy một cái, viên phấn trong tay bay vào trong hộp phấn một cách chính xác, sau đó hắn giơ tay chỉ chỉ lên tám chữ thanh tân phiêu dật viết bằng phấn lên bảng nói: "Lúc trước tôi từng giảng qua tinh khí học thuyết, nếu như có ai chưa từng nghe thì có thể tìm trên mạng.
Hôm nay, ở nơi này, tôi sẽ không nói lại nội dung đó một lần nữa.
Bài giảng hôm nay của tôi cũng vẫn là về lý luận trụ cột của đông y, có thể nói là nền móng của đông y, đó chính là "Âm dương học thuyết" và "Ngũ hành học thuyết"."
Thời điểm Trương Văn Trọng bắt đầu bài giảng, vô luận là sinh viên bên trong giảng đường hay là sinh viên đứng ở ngoài, đều là vội vàng mở sẵn sổ tay, nắm chặt bút trong tay chuẩn bị sẵn sàng cho việc ghi chép nội dung bài giảng của Trương Văn Trọng.
Trừ việc đó ra cũng không thiếu sinh viên lấy ra máy quay phim, thiết bị ghi âm để có thể thu bài giảng của Trương Văn Trọng lại làm phương tiện sau này có thể lấy ra ôn tập.
Mấy vị giáo sư Hàn y đại học vốn nhìn thấy cảnh tượng muôn người đổ xô ra đường để mà tới nghe Trương Văn Trọng giảng bài thì còn tưởng rằng hắn muốn giảng giải nội dung gì cao thâm lắm, nhưng mà không ngờ rằng bài giảng của hắn lại là lý luận trụ cột của đông y "Âm dương học thuyết" và "Ngũ hành học thuyết".
Mấy vị giáo sư này đều cùng không hẹn mà bĩu môi, trên mặt cũng mang đậm sự khinh thường và khinh bỉ, nhỏ giọng thầm nói: "Ta còn tưởng rằng hắn giảng cái học thuyết gì cao thâm chứ, thì ra chẳng qua chỉ là lý luận trụ cột nhất "Âm dương học thuyết" và "Ngũ hành học thuyết".
Như vậy mà cũng lấy làm bài giảng sao?"
"Thật là không ngờ một bài giảng bình thường về lý thuyết cơ bản thế này lại có thể làm cho nhiều sinh viên như thế đến đây nghe giảng.
Rốt cuộc là cái tên tiểu tử này giảng vô cùng hay hay là đông y của Trung Quốc hiện tại đã suy đồi đến nỗi ngay cả lý luận cơ bản cũng không mấy người tinh thông rồi?"
"Giáo sư Gim Hye Ong, ngài là người am hiểu nhất về "Âm dương học thuyết", vì vậy tìm ra sơ sót và sai lầm của tiểu tử này sẽ nhờ vào ngài vậy."
"Đâu có đâu có, giáo sư Lee Wan Ji ngài mấy tháng trước đã trình bày luận văn về "Ngũ hành học thuyết" kia, quả thực có thể nói là cao siêu nhất thế giới, bởi thế tôi còn phải dựa nhiều vào ngài nha."
Mấy vị giáo sư Hàn y đại học này lúc đầu là khinh thường và khinh bỉ Trương Văn Trọng dần dần chuyển biến trở thành tự mình tự biên tự diễn đem mình và đồng bạn thổi phồng lên thành bác sĩ y thuật cao minh nhất thế giới, hơn nữa lại còn bày ra một tư thế như thể đó chính là điều đương nhiên.
Người Hàn Quốc vốn là một loại dân tộc tính cách vừa tự ti vừa tự luyến cho nên bọn họ mới có thể lấy những tinh hoa của dân tộc khác về cho mình dùng, hơn nữa lại còn hùng hồn tuyên bố những tinh hoa này toàn bộ đều do người Hàn Quốc bọn họ phát minh ra, mà trong cơ thể của những tinh anh nhân tài trên thế giới này toàn bộ đều đang chảy huyết thống cao quý của người Hàn Quốc.
Những hành động này của bọn họ ở trong mắt những người minh mẫn căn bản là ngu ngốc không ai bằng.
Cơ hồ là mọi người toàn thế giới đều nhìn người Hàn Quốc bằng ánh mắt châm biếm, thế nhưng thân là sứ giả người Hàn Quốc hết lần này tới lần khác lại không phát hiện ra chút nào, hơn nữa lại còn không biết mệt mỏi đem những sáng tạo rực rỡ của mọi người, đem từng nhân vật lịch sử kiệt xuất tự gắn lên danh hiệu phát minh hoặc là nhân vật mang huyết thống Hàn Quốc, tự biên tự diễn biến mình trở thành một dân tộc cường đại nhất thế giới, mà thậm chí là cường đại nhất vũ trụ.
Mấy người Hàn y đại học ngu ngốc lúc này quả thật chính là đang cố gắng phát huy ra cái truyền thống tự biên tự diễn của bọn họ.
Bất quá có được một người ngoại lệ, đó chính là người dẫn đầu mấy vị giáo sư Hàn Quốc này, viện trưởng Hàn y đại học giáo sư Kim Sang Jin.
Vị giáo sư sáu mươi mấy tuổi này trên mặt đeo một gọng kính đen, toàn thân cao thấp đều tỏa ra khí chất nho nhã.
Bởi vì từ nhỏ đã theo một người thầy Trung Quốc học tập y thuật, được tiếp nhận một nền giáo dục tốt đẹp cho nên ông cũng không có bị lây cái thói quen bình thường tự biên tự diễn của người Hàn kia.
Kim Sang Jin khác với mấy vị giáo sư tự cho mình là người Hàn Quốc cao quý