Những lời sắc bén của Kim Sang Jin vừa mới ra khỏi miệng, liền khiến cho hành lang trong phòng học này vì có người Hàn Quốc xuất hiện mà trở nên ồn ào huyên náo.
Rốt cuộc đã yên tĩnh lại.
Ngoài Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai, cùng với Kim Sang Jin và những người Hàn Quốc ở chỗ này, còn lại tất cả mọi người, bất kể là đệ tử hay là giáo sư giảng sư, toàn bộ đều ngây ngốc ngẩn người, đều chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc để đánh giá tên ngốc này, bắt đầu đánh giá Kim Sang Jin và những người Hàn Quốc liên quan.
Những người ở trong này, có ai mà chẳng biết y thuật trác tuyệt của Trương Văn Trọng? Đừng nói là giới y học trong nước, cho dù là ở trong giới y học toàn thế giới, y thuật của Trương Văn Trọng cũng là đứng đầu, đều có thể xếp vào hàng đầu.
Nếu chuyện y thuật của Trương Văn Trọng không tuyệt.
Có thể trong một ngày ngắn ngủi đã chữa khỏi bệnh của nữ hoàng Anh vốn đã gây hao tâm tổn trí của toàn bộ giới y học Âu Mĩ bao ngày sao? Nếu y thuật hắn nếu không tuyệt, có thể trong hai ba ngày thì đã chữa khỏi hơn trăm hơn ngàn bệnh nhân đủ bệnh tìm đến hắn khám bệnh sao? Phải biết rằng, trong số bệnh nhân đó có nhiều người bị bệnh đã nhiều năm, đi tìm nhiều vị danh y cũng không thể chữa khỏi.
Cho nên lúc này, khi nghe Kim Sang Jin nói tỷ thí y thuật với Trương Văn Trọng, phản ứng đầu tiên của mọi người ở đây là nghĩ đầu những người Hàn Quốc này hỏng rồi sao.
Bằng không làm sao lại nói ra những lời không biết trời cao đất dày này chứ?
Sau khi ngây ngốc sửng sốt khoảng hai phút, hành lang phòng học yên tĩnh lại lần nữa biến thành ầm ĩ huyên náo.
Ánh mắt và phản ứng đầu tiên của mọi người nhìn Kim Sang Jin và đám người Hàn Quốc cũng từ kinh ngạc biến thành trào phúng và hèn mọn.
Hiện trường toàn tiếng cười lạnh lùng, mọi người đều là châm chọc khiêu khích nói: "Những người Hàn quốc lại dám hạ chiến thư yêu cầu tỷ thí y thuật với Trương giáo sư sao? Ta không có nghe lầm chứ?"
"Đây không phải tự mình chuốc khổ sao? Những người Hàn Quốc này chẳng lẽ đều có khuynh hướng thích tự ngược đãi hay sao? Đặc biệt từ Hàn Quốc chạy tới tìm ngược đãi sao?"
"Nếu không thì phải nói người Hàn Quốc da mặt dày ư? Nói vậy những tên đó tự cho mình rất giỏi, đã sớm cho rằng y thuật của mình đã đạt tới trình độ đứng đầu thế giới, à không đúng, chắc là bọn họ cho rằng y thuật của mình đã đạt tới tiêu chuẩn thần cấp đứng đầu vũ trụ, cho rằng Trương giáo sư gần đây đoạt hết nổi bật của bọn họ, cho nên mới chạy tới muốn khiêu chiến Trương giáo sư thôi?"
Lúc này Kim Sang Jin thật là hối hận là mình có thể nghe hiểu được tiếng trung, lời châm chọc khiêu khích rõ ràng của những người chung quanh này chui vào trong lỗ tai hắn, khiến cho sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng khó coi vô cùng.
Nhưng vào lúc này, nếu lời khiêu chiến đã nói ra miệng, vậy tuyệt đối không thể thu lại, càng không thể lâm trận lùi bước.
Bởi vì hiện tại bọn họ đã không còn là giúp đỡ Park Gong Won chỉnh Trương Văn Trọng nữa, mà là đại biểu cho Hàn y khiêu chiến Trung y! Nếu như vừa mới bắt đầu khiêu chiến đã sợ hãi lùi bước, vậy chẳng phải là sẽ làm mất sạch thể diện của Hàn y sao? Mà mấy người bọn họ lại là giáo sư của Hàn Y đại học.
Cũng sẽ trở thành sỉ nhục của giới y học Hàn Quốc.
Thậm chí là sỉ nhục của toàn bộ Đại Hàn Dân Quốc!
Dưới tình huống như vậy, ngay cả trong lòng Kim Sang Jin cũng có cảm giác đâm lao phải theo lao, chỉ có thể cắn chặt răng miễn cưỡng chống đỡ.
Đồng thời hắn cũng cầu nguyện trong lòng không chỉ một lần, y thuật lâm sàng của Trương Văn Trọng ngàn vạn đừng bưu hãn giống như tri thức lý luận của hắn, nếu không thì thật sự là bọn họ ngay cả một tí cơ hội cũng không có.
Kim Sang Jin hoàn toàn không đếm xỉa, không quan tâm châm chọc khiêu khích của những người chung quanh, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Trương Văn Trọng đứng ở trên bục giảng, nói: "Thế nào, Trương Văn Trọng Trương giáo sư, rốt cuộc ngài có dám tỷ thí y thuật với chúng ta hay không? Để cho chúng ta xem, đến tột cùng là trình độ của Trung y các ngươi cao, hay là trình độ Hàn y chúng ta cao hơn!"
Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, bên trong phòng học cầu thang, thậm chí là học sinh trong vườn trường nghe nói việc này cũng đều háo hức kích động vung tay la lên:
"Mấy tên Hàn Quốc này cũng dám chạy đến địa bàn Trung Quốc chúng ta mà lên mặt kiêu ngạo, hừ, thật đúng là không biết sống chết, ta ủng hộ Trương giáo sư ngược chết bọn họ.
Khiến mấy tên nhóc Hàn Quốc này biết lợi hại!"
"Đúng vậy, ta cũng ủng hộ Trương giáo sư ngược chết bọn họ, còn không biết xấu hổ nói cái gì là Hàn y của mình? Hừ, Hàn y cái rắm, căn bản chính là ăn trộm Trung y chúng ta, sau đó sửa lại cái tên là thành của bọn họ, ghê tởm thật ghê tởm à!"
"Hai năm trước người Hàn Quốc lại còn muốn phải đưa “Đông Y Bảo Giám” của bọn họ xin làm di sản văn hóa thế giới, quyển sách kia ta từng xem qua, thuần túy là sao chép rất nhiều sách thuốc trong nước chúng ta mà hoàn thành.
Y học điển tịch giống như vậy thì trong nước chúng ta cầm thì cả đống, tùy tiện là có thể đủ tìm ra trên trăm bản còn tốt hơn sách cổ gì đó.
Nhưng mà những tên Hàn Quốc da mặt dày lại cố tình thổi phồng đưa quyển sách này trở thành tác phẩm y học vĩ đại nhất trên đời, thật không biết có nên nói những người Hàn Quốc đó da mặt dày là thiên hạ vô song, hay là nên nói bọn họ chính là một đám ếch ngồi đáy giếng chưa thấy qua cảnh đời!"
"Trương giáo sư, đáp ứng khiêu chiến của mấy tên Hàn Quốc đó đi.
Thắng hết bọn họ, để cho bọn họ biết chút lợi hại!"
"Đúng vậy, Trương giáo sư, khiến những tên Hàn Quốc biết, bọn họ chẳng qua là học được chút da lông của Trung y thôi, chỉ bằng bọn họ sao chép tạo ra Hàn y.
Cách điểm tinh diệu của Trung y còn kém xa lắm!"
Tiếng kêu la của mọi người khiến Trương Văn Trọng mỉm cười.
Hắn giơ tay lên tạo thành thủ thể để mọi người đừng lên tiếng.
Ý bảo mọi người đều im lặng đi.
Lực ảnh hưởng và hiệu triệu của Trương Văn Trọng quả nhiên là lớn không gì sánh kịp, những người hào hứng kích động, đang ở vung tay la hét, sau khi thấy được hắn làm thủ thế này liền lập tức im lặng lại.
Hơn nữa đều đưa ánh mắt đầu hướng về phía Trương Văn Trọng.
Ở bên trong ánh mắt bọn họ đầy kỳ vọng.
Bọn họ đều đang kỳ vọng Trương Văn Trọng có thể giáo huấn mạnh mẽ mấy tên Hàn Quốc này, khiến mấy tên Hàn Quốc này biết sự lợi hại, tốt nhất là có thể khiến cho người Hàn Quốc thu liễm tính cách ti bỉ vô sỉ của bọn họ.
Sau khi chờ đợi bên trong phòng học cầu thang hoàn toàn im lặng lại, lúc này Trương Văn Trọng mới nhìn Kim Sang Jin.
Vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Không biết các ngươi nói tỷ thí y thuật, là muốn so tài bằng cách nào?"
Kim Sang Jin sớm đã thương nghị xong với nhóm đồng nghiệp phương pháp tỷ thí y thuật, lúc này nghe câu hỏi của Trương Văn Trọng, hắn lập tức trả lời nói: "Phương pháp tỷ thí rất đơn giản, chúng ta đều tự để đối phương chọn lựa bảy bệnh nhân, xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất chữa khỏi bảy bệnh nhân này, như vậy thì tính là người đó thắng.
Bệnh của bảy bệnh nhân mắc phải khác nhau bao gồm có bệnh truyền nhiễm, bệnh hô hấp, bệnh tuần hoàn, bệnh tiêu hoá, bệnh tiết niệu, bệnh thần kinh và bệnh tâm thần bảy loại bệnh.
Như thế mới kiểm tra ra trình độ y thuật toàn diện của song phương.
Đương nhiên với bệnh AIDS, hay các loại ung thư mà giới y học công nhận, lấy kỹ thuật chữa bệnh trước mắt tạm thời khó có thể chữa khỏi không được chọn lựa.
Thế nào, Trương giáo sư ngài có dám ứng chiến không?"
"Ban đầu ta còn tưởng rằng, mấy người các ngươi sẽ đưa ra phương pháp tỷ thí cao minh đến đâu, hóa ra chỉ là phương pháp tỷ thí như vậy sao? Những thứ này là trước kia ta từng chơi rồi." Trương Văn Trọng bật cười một tiếng nói: "Cũng được, không cho các ngươi biết một chút lợi hại.
Các ngươi thật sự là nghĩ Trung y là người Hàn Quốc các ngươi sáng tạo ra.
Như các ngươi mong muốn, ta nhận cuộc tỷ thí này.
Khi nào và tỷ thí ở đâu, cứ do các ngươi quyết định hết đi."
Kim Sang Jin cũng không khiêm nhường, cùng mấy giáo sư của đại học Hàn Y khác tụ lại một chỗ thương nghị, hồi đáp: "Thời gian tỷ thí quyết định là một tuần sau, trong một tuần này chúng ta đều tự chọn ra bệnh nhân phù hợp yêu cầu.
Còn về chỗ tỷ thí thôi thì chúng ta cũng không chọn làm gì, cứ quyết định ở chỗ này đi."
"Tùy các ngươi, ta không sao cả." Trương Văn Trọng hồi đáp.
Biểu cảm của hắn cực kỳ thoải mái lạnh nhạt, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt căng thẳng trên mặt của Kim Sang Jin và vài giáo sư của đại học Hàn Y.
Bởi vậy hoàn toàn có thể nhìn ra, hắn vốn không có xem cuộc tỷ thí này là một đại sự.
Lúc này, được mấy đồng bạn luống cuống tay chân cứu giúp, Lee Wan Ji bị Vương Hiểu làm cho hôn mê, cuối cùng là đã hít thở được, thanh tỉnh lại.
Ngay lúc nàng khôi phục ý thức, trùng hợp nghe thấy được đoạn đối thoại giữa Trương Văn Trọng và Kim Sang Jin.
Không chút nghĩ ngợi, nàng lập tức hay dùng Hàn ngữ hướng về phía Kim Sang Jin nói: "Kim giáo sư, lúc tỷ thí chúng ta còn phải tìm vài người đến làm công chứng viên và trọng tài, miễn cho đến lúc đó có người thua không chịu nhận!"
Kim Sang Jin vi cau mày suy nghĩ, cảm lời này của Lee Wan Ji nói đúng.
Lần này song phương tỷ thí đã trở thành cuộc đấu giữa của Trung y và Hàn y.
Một cuộc tỷ thí thế kỷ như vậy, nếu như không có công chứng viên và trọng tài ở đây, không thể nghi ngờ sẽ là một chuyện cực kỳ tiếc nuối.
Cho nên hắn lập tức phiên dịch những lời của Lee Wan Ji thành tiếng trung.
Nhưng mà hắn cũng không dịch nguyên văn, bởi vì lý trí hắn nói cho hắn biết, làm như vậy có thể chọc giận Trương Văn Trọng hay không thì hắn không biết, nhưng mà khẳng định sẽ chọc giận những người Trung Quốc ở đây.
Cho nên, hắn chính là dùng giọng điệu bình thường nói: "Lần tỷ thí này, chúng ta còn phải mời vài chuyên gia giới y học đức cao vọng trọng đến làm công chứng viên và trọng tài, như thế mới có thể biểu hiện ra tính chất chính thức lần tỷ thí này."
Trương Văn Trọng đối đãi người thường rất khách khí, lúc đối với những giáo sư Hàn y lại không có loại khách khí này, sau khi nghe Kim Sang Jin nói xong, hắn lại cười lạnh dùng ngữ khí hơi châm chọc nói: "Được, đều y theo các ngươi, để tránh sau khi các ngươi thua lại lấy cớ."
"Hừ." Bao gồm Kim Sang Jin và mấy giáo sư đại học Hàn Y đều là hừ lạnh một tiếng, lại không dám cãi lại, dù sao ở bên cạnh bọn họ còn vây quanh một đám đệ tử như hổ rình mồi, cảm xúc tùy thời đều có thể sẽ không khống chế được, bọn họ không hy vọng mình lại ở chỗ này gặp phải tai hoạ quyền cước.
Ngô Thủ Chí vào thời điểm này đứng dậy, quét mắt mấy người giáo sư đại học Hàn Y, ngữ khí bình thản nói: "Ta đến làm công chứng viên và trọng tài thế nào? Tuy rằng danh khí Ngô Thủ Chí ta ở trong giới y học cũng không cao lắm, nhưng mà ta tự hỏi vẫn có thể công bình công chính.
Tuyệt đối sẽ không thiên vị cho bất cứ bên nào!"
Là một người có được danh hiệu vinh dự Quốc y đại sư do bộ nhân lực tài nguyên và bảo vệ xã hội, bộ y tế và cục quản lý Trung y dược quốc gia liên kết trao tặng.
Hơn nữa hưởng thụ đãi ngộ chuyên gia trung y nổi danh do tỉnh bộ cấp cho, Ngô Thủ Chí thật sự có tư cách đảm đương công chứng viên và trọng tài lần tỷ thí này.
Hơn nữa, ở trong giới y học thế giới, Ngô Thủ Chí cũng là có danh vọng rất cao.
Người như hắn thật sự sẽ không thiên vị bên nào.
Nhưng mà, khiến cho người ta