"Được lắm, cuối cùng thì cũng coi như tìm được chỗ ngươi trốn rồi." Trương Văn Trọng cau mày thầm nghĩ.
Hắn buông đôi đũa trong tay, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi quán cơm của Uông bá, chạy tới chỗ người thi triển hàng thuật ẩn trốn, thừa dịp hắn chưa phát giác ra hành tung bại lộ, một lần giải quyết hoàn toàn vấn đề!
Thấy Trương Văn Trọng đứng lên, Uông Đình vội bước nhanh tới trước người hắn, ân cần dò hỏi: "Trương giáo sư, thầy ăn xong rồi à, giờ phải đi sao?"
Trương Văn Trọng cười trả lời: "Đúng vậy.
Tôi ăn xong rồi, trùng hợp cũng có chút việc gấp cần làm, cho nên phải đi.
Ác, đúng rồi, tiền cơm tôi đã để trên bàn, cũng không biết có đủ không.
Nếu như không đủ, lần sau tôi tới ăn sẽ trả bù vậy."
Nghe Trương Văn Trọng nói vậy, Uông Đình vội cầm lấy tiền hắn để trên bàn, mạnh mẽ nhét vào trong tay hắn, hơn nữa còn không ngừng nói: "Không được, không được.
Trương giáo sư, thầy ăn cơm sao lại còn phải trả tiền chứ? Thầy là đại cổ đông của quán cơm này mà, đến quán cơm của mình ăn cơm mà còn phải trả tiền, làm gì có đạo lý này.
Hơn nữa, từ khi quán cơm khai trương đến giờ, thầy còn chưa đến lấy tiền lãi.
Thầy chờ một chút, em gọi ba em đến, ba cũng đã chuẩn bị đầy đủ tiền để trả cho thầy rồi, chỉ chờ thầy đến lấy thôi."
Vừa nói, Uông Đình vội xoay người chạy về phía phòng bếp.
Trương Văn Trọng biết, một khi để Uông Đình gọi Uông bá ra, vậy thời gian chậm trễ, nói không chừng sẽ khiến tên thi triển hàng thuật kia thấy khác thường mà bỏ trốn.
Cho nên hắn vội ngăn Uông Đình lại: "Uông Đình, bây giờ ba cô đang rất bận, đừng làm phiền bác.
Dù sao gần đây tôi cũng không thiếu tiền, vậy số tiền kia cứ để nhà cô cầm đi.
Đợi khi nào tôi cần, sẽ đến lấy sau.
Tôi bây giờ có việc gấp cần xử lý, nhất định phải đi ngay.
Cô nói với bác hộ tôi một tiếng, mấy món mới hôm nay, mùi vị hết sức không tệ, thay tôi cảm ơn bác."
Dứt lời, không để Uông Đình kịp phản ứng, hắn đã vội bước ra ngoài quán cơm.
Uông Đình vốn còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Văn Trọng đã ra ngoài quán cơm, cô đang muốn đuổi theo, lại bị thực khách gọi lại, cuối cùng cũng không thể đuổi theo.
Đi ra khỏi quán cơm, Trương Văn Trọng nhìn xung quanh.
Bây giờ khoảng bảy, tám giờ tối, mặc dù sắc trời đã hoàn toàn tối đen, lại còn gió lạnh hiu hiu thổi, nhưng người qua đường vẫn không ít.
Dưới tình huống như vậy, muốn hắn chạy hết sức đến chỗ người thi triển hàng thuật ẩn thân, hẳn là vô cùng không thực tế.
Sau chút trầm ngâm, Trương Văn Trọng đã có chủ ý, hắn bước nhanh tới sát lề đường, vẫy tay bắt một chiếc taxi, nhưng lại không đi về vị trí ghế phụ lái, mà bước tới ngoài cửa ghế lái xe, dùng thanh âm có quy luật, nói với tài xế: "Ngồi sang vị trí tay lái phụ đi, chiếc xe này để tôi lái cho."
Yêu cầu như vậy không thể nghi ngờ là hết sức quá đáng.
Dưới tình huống bình thường, tài xế taxi chẳng những sẽ cự tuyệt, thậm chí còn có thể mắng thêm một câu bệnh thần kinh.
Nhưng lúc này, tài xế này trong lòng đột nhiên có cảm giác mơ hồ, tiềm thức của hắn cảm giác được hẳn là nên theo Trương Văn Trọng phân phó, cho nên chẳng những không cự tuyệt, ngược lại còn gật đầu: "Được." Sau đó di chuyển sang ngồi ghế phụ.
Đây là hiệu quả do Trương Văn Trọng thi triển Chúc Do Thuật mà ra.
Trương Văn Trọng lập tức mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái, nhấn ga, rất nhanh đã tăng tốc đến tối đa, chạy tới chỗ ẩn nấp của người thi triển hàng thuật.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, điều khiển xe chạy với tốc độ cao căn bản là không hề khó khăn, mặc dù giờ phút này trên đường xe đi lại rất nhiều, nhưng hắn vẫn có thể duy trì tốc độ cực nhanh xuyên qua làn xe, một chút va chạm cũng không có.
Kỹ thuật lái xe lụa đến vậy, quả là khiến người khác trợn mắt há mồm.
Mà những cảnh thường chỉ thấy trong phim này, tự nhiên cũng không thể thoát được sự chú ý của người khác, vô luận là người đi bộ hay đang lái xe trên đường, đều trợn mắt khiếp sợ nhìn chiếc xe ấy.
Có người cảm khái nói:
"Trước kia vẫn chỉ nhìn thấy những người lái xe lợi hại trên mạng, giờ ta mới biết, thì ra thành phố Ung Thành chúng ta cũng có người lợi hại không kém bọn họ.
Nhìn người này, dám chạy với tốc độ cao đến như vậy giữa dòng xe, quả thực là kích thích a!"
"Kỹ thuật lái xe của người này thực là lợi hại nha.
Chạy nhanh như vậy, lại còn nhiều xe như vậy, vậy mà hắn vẫn có thể thoải mái chạy qua.
Kỹ thuật điều khiển xe của hắn như vậy, dù đi đua công thức một hẳn cũng thừa sức? Nhân gian quả thực là nơi ngọa hổ tàng long a."
"Nếu sau này có cơ hội , ta được ngồi trên xe do tài xế ấy lái, khẳng định có thể như ngồi siêu xe, trải nghiệm cảm giác kích thích cao độ!"
Cũng có người nghi ngờ nói:
"Ta kháo, trên đường nhiều xe như vậy, người này cư nhiên còn dám chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự không sợ sẽ gặp chuyện gì không may sao?"
"Ngươi thấy tài xế taxi nào lái xe chậm chưa? Chỉ bất quá người này lái nhanh hơn so với những tài xế khác mà thôi! Bất quá nói đi cũng phải nói lại nữa, vào giờ tan tầm đông người như vậy, chỉ sợ người này cũng là nhân vật có chút