Sáng sớm hôm sau, khi hắn vừa ra khỏi nhà, chợt nhìn thấy Trần Nhàn đã đứng bên ngoài chờ đợi từ lâu, bèn nhíu mày hỏi: “Sao cô không ở phòng y tế làm việc, sao lại chạy tới đây?”
Trần Nhàn đè thấp thanh âm, dùng thanh âm chỉ có Trương Văn Trọng nghe được nói: “Tông chủ, những tài liệu mà ngài cần, chúng tôi đã tim về đầy đủ, tôi đến để báo cho ngài biết việc này.”
Khi Trần Nhàn nói câu này, cũng không có ý tứ tranh công, mà lại còn rất khẳn trương và thấp thỏm.
Bời vì lần này tim kiếm tài liệu cho Trương Văn Trọng đã tiêu hao thời gian hơn một tháng, nàng rất sợ Trương Văn Trọng bởi vì vậy mà tức giận trách tội Trần gia.
Tiếp xúc với Trương Văn Trọng thời gian càng dài, Trần Nhàn càng phát hiện sự mạnh mẽ và đáng sợ của hắn.
Cũng càng không dám lẫn không nguyện ý làm hắn tức giận.
Để Trần Nhàn thở ra một hơi chính là Trương Văn Trọng cũng không có ý tứ muốn trách tội nàng, chỉ hỏi: “Đều đã thu thập đủ tài liệu sao? Đặt ở đâu?”
Trần Nhàn không dám có chút chậm trễ, vội vã nghiêng người chỉ vào một chiếc xe mười lăm chỗ đỗ ngay bên cạnh cửa tiểu khu Hoa Hàng, nói: “Trong xe này, bởi vì tài liệu của tồng chủ cần lần này tương đối nhiều, cho nên đành để lại trên xe.”
Trương Văn Trọng nói: “Đi, dẫn tôi đi qua nhìn xem.”
Trần Nhàn dẫn Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh xe, nhưng khóe mắt lại nhìn ra sau, có chút chần chờ nhắc nhở: ‘Tông chủ, e rằng chỗ này...”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Không sao.”
Trần Nhàn chợt nói: “Tông chủ, Tô Hiểu Hồng...”
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn lại thấy Tô Hiểu Hồng đang đi đến, bèn nói: ‘Tiểu muội là đồ đệ của tôi.” Trương Văn Trọng nhìn ra tâm tư của Trần Nhàn, chỉ nhìn nàng nói một câu.
Trần Nhàn lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Trương Văn Trọng.
Đây rõ ràng cho nàng thấy, Tô Hiểu Hồng không chỉ theo hắn học tập y thuật, còn theo hắn học tập “võ thuật”, đương nhiên nàng không biết Tô Hiểu Hồng theo Trương Văn Trọng học tập cũng không chỉ là võ thuật mà thôi.
Không do dự, Trần Nhàn lập tức xoay người dẫn Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng vừa đến mở miệng chào hỏi Trương Văn Trọng xong, cả ba chui vào trong xe mười lăm chỗ đỗ ngay trước cửa tiểu khu Hoa Hàng.
Trong xe mười lăm chỗ, ngoại trừ em trai Trần Nhàn là Trần Hi, chính là vị trưởng lão Trần gia mà Trương Văn Trọng nhìn thấy trước kia.
Những băng thế sau xe đã được dời xuống hết, chỉ còn lại mấy chiếc rương lớn, vừa tiến vào trong xe Trần Nhàn liền mở hết nắp rương, để hắn có thể kiểm tra những tài liệu trong rương có phải hàng chính phẩm hay không.
Trương Văn Trọng vừa kiểm tra tài liệu trong rương, vừa hướng dẫn cho Tồ Hiểu Hồng biết sự đặc thù cùng công dụng của những loại tài liệu này, không chỉ có Tô Hiểu Hồng lắng nghe rất chăm chú, Trần Nhàn, Trần Hi cùng vị trường lão Trần gia cũng dựng lỗ tai nín hơi lắng nghe.
Một lúc sau, Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, nói: “Tốt, những tài liệu này đều là hàng chính phẩm, hơn nữa chất liệu đều thuộc trung phẩm.
Nghĩ đến các vị đã tốn hao không ít tâm tư và tài lực mới có thể tìm đủ những loại tài liệu này phải không? Theo lý mà nói, vì các vị đã vượt quá thời hạn một tháng quy định, công pháp truyền cho các vị sẽ bị bỏ đi ba chiêu.
Nhưng xem như các vị tim được những tài liệu này thuộc hàng trung phẩm, cũng không lấy thứ giả mạo kém cỏi để gạt tôi, cho nên xem như ngợi khen, tôi quyết định sẽ truyền hết công pháp cho các vị!”
“Thật tốt quá!” Không chỉ có Trần Nhàn, dù là Trần Hi cùng vị trưởng lão Trần gia cũng nhịn không được hoan hồ lên.
Trước đó người của Trần gia lo lắng nhất là lần này vì vượt quá thời gian quy định tim tài liệu mà làm Trương Văn Trọng tức giận, lỡ như làm hắn tức giận không chịu truyền thụ công pháp cũng chỉ là việc nhỏ, sợ chọc hắn nồi cơn giận dữ thì xem như Trần gia sẽ gặp xui xẻo lớn.
Nhưng dù đã chuấn bị tâm lý xấu nhất, bọn họ cũng không nghĩ tới Trương Văn Trọng không hề tức giận mà còn muốn ngợi khen bọn họ.
Trong sự vui mừng, Trần Nhàn dò hỏi: “Tông chủ, hiện tại đem những tài liệu này đưa vào nhà của ngài sao?”
Nhiều tài liệu như vậy, đặt trong phòng trọ của tôi cũng không được, thật có chút không tiện.” Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: “Mà thôi, khoan hãy vội đưa vào nhà tôi, tạm thời để chúng trên xe.
Chờ tôi mua được nhà, lại đưa chúng về đó.”
Trần Nhàn nói: “Tông chủ dự định mua nhà sao? Không biết ngài muốn loại nhà thế nào, có thể tôi cung cấp được ý kiến cho ngài.
Gần đây tôi có nghiên cứu về nhà ở trong Ung Thành, đã nhìn qua một vài nơi, chuẩn bị mua một căn.” Căn phòng hiện tại nàng và Trần Hi đang ở chỉ thuê, vô luận là nhà hay hoàn cảnh chung quanh đều không thích hợp bọn họ.
Hơn nữa hiện tại cần phải thường trú trong Ung Thành, chỉ dựa vào phòng thuê mà không có nhà riêng của mình thật sự rất không thuận tiện.
“Ác, cô cũng có nghiên cứu về nhà ở sao? Thật tốt quá, tôi đang muốn tim một
người đến cố vấn một chút.” Trương Văn Trọng lúc này đem điều kiện mua nhà của mình nói ra: “Diện tích nhà ở phải lớn một chút.
Hay nhất là được độc lập riêng biệt hoàn toàn.
Ngoài ra hoàn cảnh chung quanh hay nhất phải nên vắng vẻ5 dù ở vùng hoang vu dã ngoại hẻo lánh cũng không thành vấn đề.” Nói xong yêu cầu của minh, vẻ mặt hắn chờ mong nhìn Trần Nhàn: “Thế nào, căn cứ những điều kiện của tôi, cô có kiến nghị gì hay không?”
Trần Nhàn nhất thời nở nụ cười khồ5 xấu hổ lắc đầu nói: “Tông chủ, nhà ở như ngài muốn phải là biệt thự rồi, hơn