Trương Văn Trọng biến sắc nhìn Lý Triêu Dương dò hỏi: “Lý đội trưởng vừa nói gì? Tiểu Đàm đang ở trong đám cháy? Anh..
.anh không phải đang nói giỡn với tôi đó chứ?”
Lý Triêu Dương cười khổ lắc đầu, thở dài hồi đáp: ‘Tôi cũng rất mong đang nói giỡn với anh, đáng tiếc là khồng phải.
Tiểu Đàm đích thật đang ở bên trong đám cháy.”
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng cau chặt lại, hắn kinh nghi dò hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đàm Thanh lại ở bên trong đám cháy? Theo tôi được biết, nhà của nàng cũng không phải ở trong tiểu khu Nguyệt Quang?”
Lý Triêu Dương lắc đầu đáp: “Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng, nhưng theo tôi suy đoán, hẳn tiểu Đàm đi ngang qua nơi này, phát hiện tòa lầu dân cư tiểu khu Nguyệt Quang xảy ra hỏa hoạn.
Cho nên sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát, liền liều lĩnh chạy vào trong muốn cứu người.
Bác sĩ Trương, anh cũng là bạn của tiểu Đàm, anh cũng hiếu rõ tính cách của nàng phải không, gặp phải chuyện như vậy khẳng định nàng sẽ là người xông vào đầu tiên.”
Trương Văn Trọng chậm rãi gật đầu, đúng như lời của Lý Triêu Dương, với tính cách của Đàm Thanh, khi nhìn thấy trận hỏa hoạn này, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan.
Lý Triêu Dương đưa tay chỉ chỉ vào hai người già đang ngồi dưới đất còn sợ hãi, vẻ mặt đen thui, đang thở hốn hển, nói: “Bác sĩ Trương, trước khi anh tới, tôi đã hỏi qua tinh huống của tiểu Đàm với những người này.
Ngoại trừ một người đã được xe cảnh sát đưa tới bệnh viện vì bị thương quá nặng, hai người già này cũng do tiểu Đàm cứu ra từ bên trong tòa lầu bị cháy.”
Hai người già cũng nghe được cuộc nói chuyện của Trương Văn Trọng và Lý Triêu Dương, vội vàng bò dậy, không khỏi nắm lấy tay Trương Văn Trọng cùng Lý Triêu Dương khóc ròng nói: “Nữ cảnh sát kia đúng là cô gái tốt nha, nếu khồng có cô ấy, hai người già chúng tôi chỉ sợ đã bị táng thân bên trong biển lửa này rồi.
Sau khi cứu ra hai chúng tôi, cô ấy lại tiếp tục chạy vào trong đám cháy, tới giờ này vẫn chưa ữở ra.
Hiện tại thế lửa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng vượng, chúng tôi chỉ sợ cô ấy đã gặp bất hạnh.
Chúng tôi van cầu hai vị, nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cô gái tốt bụng kia ra, chúng tôi quỳ xuống xin hai vị.” Nói tới đó, hai người già liền quỳ gối xuống.
Trương Văn Trọng và Lý Triêu Dương vội vã nâng hai người già đứng dậy, cũng không cho bọn họ quỳ trên mặt đất, đồng thời liên tục khuyên: “Hai vị lão nhân gia, hai vị đừng làm như vậy, yên tâm đi.
Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu Đàm Thanh ra thôi!”
Ngay lúc này, hai chiếc xe cứu thương của phòng y tế đại học Ung Thành cũng vừa chạy tới, mười mấy bác sĩ và hộ sĩ cầm theo dụng cụ cấp cứu, thuốc men cùng túi dường khí nhảy xuống tới.
Bọn họ không chút chậm trễ, lập tức chạy tới chỗ người bị thương, bận rộn chữa trị.
Nhìn thấy các bác sĩ và hộ sĩ đúng lúc chạy tới, Trương Văn Trọng âm thầm thở dài một hơi, hắn quay đầu dặn dò Tô Hiểu Hồng: “Tiểu muội, chuyện ở đây giao cho cô và Trần Nhàn phụ trách.
Hai người trước tiên tố chức người, đem nạn nhân bị thương nặng đưa đến bệnh viện trước.
Mặt khác, nếu nhân viên cứu hộ của các bệnh viện lớn đến kịp, mọi người chủ động phối họp bọn họ cứu trị những người bị thương này.”
Tô Hiểu Hồng vội vã hỏi: “Lão sư, không phải thầy muốn xông vào đám cháy đi cứu Thanh tỳ đi?”
“Đúng vậy.” Trương Văn Trọng cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Ngoại trừ Đàm Thanh bị kẹt bên trong đám cháy, hẳn cũng còn người khác bị vây bên trong, tôi muốn vào xem thử có thể cứu được bọn họ ra khồng!”
Trong ánh mắt Tồ Hiểu Hồng hiện lên thần sắc lo lắng, nàng đè thấp thanh âm, dùng thanh âm chỉ có Trương Văn Trọng nghe thấy được nói: “Lão sư, em nghĩ ngọn lửa thiêu đốt tòa lầu này cũng không đơn giản, rõ ràng xe cứu hỏa phun nước vào cũng không thể dập tắt lửa, đồng thời linh khí chung quanh tiểu khu Nguyệt Quang thật sự quá mửc thô bạo, quá mức hỗn loạn.
Nếu như lão sư muốn tiến nhập đám cháy, ngàn vạn lần phải cần thận, không thể phớt lờ!”
Kỳ thực Trương Văn Trọng cũng đã sớm phát giác ừận hỏa hoạn này cũng không đơn giản, bằng không hắn đã sớm lặng lẽ thi triến Vân Vũ Thuật, triệu hồi một trận mưa lớn để tiêu diệt ữận lửa lớn này.
Lúc này nghe được Tô Hiểu Hồng nói, hắn khồng muốn làm cho nàng quá mức lo lắng, cho nên chỉ mỉm cười hồi đáp: “Yên tâm đi tiểu muội, tôi tuyệt đối sẽ không đem chính tính mạng của minh ra vui đùa đâu!”
Tuy rằng Lý Triêu Dương không nghe được lời nói của Tô Hiểu Hồng, nhưng hắn đại khái có thể đoán ra được một chút.
Vì thế nhìn thấy Trương Văn Trọng định cất bước đi về phía tòa lầu, hắn vội vã nói: “Tôi đi vào cùng anh!”
Nếu đã phát giác trận hỏa hoạn của tòa lầu cũng không đơn giản, như vậy Trương Văn Trọng tự nhiên cũng không muốn để Lý Triêu Dương đi theo hắn vào trong đám cháy, bằng không hắn sẽ phải phân tâm chiếu cố cho Lý Triêu Dương, hơi có vô ý sẽ khiến cho hai người đều táng thân trong biển lửa.
Cho nên hắn lập tức tim một lý do để cự tuyệt Lý Triêu Dương: “Không, Lý đội trưởng, anh ở lại đây giúp duy trì ữật tự tốt hơn.
Anh không biết võ công, nếu tiến nhập đám cháy sẽ phi thường nguy hiểm.
Thậm chí còn có thể liên lụy..
Lý Triêu Dương cũng biết lời của Trương Văn Trọng có lý, cho nên hắn cũng không kiên trì, chỉ nắm chặt tay Trương Văn Trọng, nói: “Mặc kệ có thể cứu được
người hay không, tôi đều mong anh có thể sống đi ra!”
“Yên tâm đi, tôi nhất định có thể sống đi ra!” Trương Văn Trọng cười đáp, có vẻ lòng tin mười phần.
Lý Triêu Dương cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ nói một câu cuối cùng: “Tốt lắm, chờ sau khi anh đi ra tôi mời uống rượu!” Sau đó hắn liền xoay người đi chỉ huy cảnh sát duy ữì ữật tự.
Trương Văn Trọng cũng không làm chậm ưễ thêm thời gian, mạnh mẽ hít sâu một hơi, sau đó khom người nhanh như một con liệp báo, hướng tòa