Qua sự trấn an của Trương Văn Trọng và Tam Si, những cảnh sát cũng đã khôi phục lại bình thường, lúc này Tam Si mới đè thấp thanh âm, nói: “Trương tổ phó nói cũng không thể nói như vậy, chúng ta chẳng lẽ đem chân tướng chuyện này nói ra cho tất cả mọi ngựời biết hay sao? Nói vậy, toàn bộ Ung Thành không rơi vào khủng hoảng và rung chuyển mới là lạ! Vài chuyện xảy ra ở niên đại chín mươi, không phải là sự giáo huấn hay sao? Cho nên chúng ta nói dối giấu diếm sự thật, cũng là hành động bất đắc dĩ thôi.”
“Ân, ông nói có đạo lý.” Trương Văn Trọng gật đầu.
Đích xác có một số việc, dân chúng không biết so với biết thì tốt hơn.
Chí ít có thể an ổn mà sống, không cần cả ngày đều lo lắng hãi hùng.
Vài phút sau, Nghiêm Tung dẫn theo mấy cảnh sát và nhân viên y tế đưa mấy xã viên võ thuật xã học viện thể dục Thiên Nam đi vào phòng.
Bởi vì tiêm thuốc an thần, mấy xã viên vốn đang điên cuồng trước khi tiến vào phòng đều có vẻ rất binh tĩnh.
Nhưng ngaỵ khi bọn họ được cảnh sát và mấy nhân viên y tế đưa vào trong phòng, nhìn thấy thi thể Bộ Bằng nằm trong vũng máu, thần sắc đại biến, liều mạng thét lên chói tai, giãy dụa muốn chạy ra khỏi phòng, lúc này thuốc an thần cũng không còn tác dụng.
Tam Si và Nghiêm Tung đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai người bọn họ dù sao cũng là tay điều tra già đời, tự nhiên hiểu được, phản ứng điên cuồng của mấy xã viên võ thuật xã, không thể nghi ngờ đã chứng minh suy đoán của bọn họ, vụ án liên quan đến chuyện ma quái giết người, dù không phải do Bộ Bằng gây nên, cũng có quan hệ rất lớn tới hắn!
Giờ chỉ xem Trương Văn Trọng sẽ hỏi như thế nào, có thể hỏi ra được tin tức gì.
Tam Si và Nghiêm Tung không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về hướng Trương Văn Trọng, vẻ mặt thần tình đều chờ mong.
Quét mắt nhìn mấy xã viên võ thuật xã đang điên cuồng thét lên chói tai Trương Văn Trọng khẽ thở dài một tiếng, sau đó dùng một loại thanh âm kỳ lạ mềm nhẹ nói với bọn họ: “Được rồi, mọi người không cần khẩn trương, ở chỗ này sẽ không ai làm tổn thương các cậu, không cần khẩn trương, binh tĩnh, đều tỉnh táo lại.”
Người thường không cảm giác được gì, chỉ xem như Trương Văn Trọng đang an ủi mấy xã viên đang phát điên.
Theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng làm như vậy căn bản không có ý nghĩa gì.
Mấy nhân viên y tế đang ra sức kiềm chế mấy xã viên đang điên cuồng, càng nhịn không được nói với hắn: “Bác sĩ Trương, mấy sinh viên này đều đã điên rồi, lúc này cả thuốc an thần cũng đã mất đi hiệu lực, làm sao chịu nghe lời an ủi khuyên giải của anh chứ?”
Kỳ thực ở trong lòng bọn họ còn có một câu vẫn chưa nói ra, đó chính là: “Anh có thời gian đứng đó an ủi khuyên giải, không bằng nhanh chóng ra tay giữ lại mấy người này đi, bằng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ai tới phụ trách chuyện này chứ?”
Nhưng làm cho tất cả mọi người thật không ngờ chính là, ngay khi thanh âm của Trương Văn Trọng vừa thốt lên, mấy xã viên vốn đang lớn tiếng thét chói tai cùng giãy dụa điên cuồng, không ngờ thật sự bĩnh tĩnh trở lại, không tiếp tục la hét hay giãy dụa.
Mấy người cứ thành thật đứng yên như thế, cùng nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Một màn như vậy, làm mọi người có mặt ngây người.
Nhất là những nhân viên y tế và cảnh sát vừa rồi còn đang oán thầm, càng cảm thấy kinh ngạc ồn ào nói:
“Không phải đâu? Không ngờ mấy thanh niên này thật sự bình tĩnh trở lại?”
“Trời ạ! Thật quá khó tin đi? Chỉ một câu nói, hiệu quả còn tốt hơn cả thuốc an thần?”
“Ai, mọi người nói, câu nói của bác sĩ Trương vừa rồi, có phải là lời thôi miên hay không? Mấy sinh viên bị điên này, có phải đã bị hắn thôi miên rồi không?”
“Đừng nói, thật đúng là rất có khả năng.
A nha, chỉ dựa vào câu nói đầu tiên có thể thôi miên mấy người, thực sự quá thần kỳ chưa từng được nhìn thấy.”
Những người này cũng đã đoán đúng, câu nói của Trương Văn Trọng chính dùng uy lực của Chúc Do Thuật nói ra.
Hiện tại tu vi của hắn đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ uy lực của Chúc Do Thuật, so sánh với trước đây tự nhiên tinh tiến hơn không ít, làm mấy người đã đánh mất Linh Tuệ Phách cũng tỉnh táo lại, căn bản chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Theo người thường xem ra Trương Văn Trọng chỉ dùng một câu nói, có thể làm cho mấy sinh viên đang điên cuồng binh tĩnh trở lại.
Thế nhưng làm người tu chân như Tam Si, cũng nhạy cảm nhìn thấy rõ lúc Trương Văn Trọng nói câu đó, trong thanh âm có thêm linh lực tồn tại.
Hơn nữa từng sợi linh khí mong manh như tơ nhện, còn dựa theo quy luật nào đó không ngừng vận động do đó sản sinh uy lực khiến Tam Si cũng nhìn không thấu, không nghĩ ra hiệu quả khi linh khí cùng âm thanh kia dung họp cùng nhau, đi vào lỗ tai của mấy sinh viên phát điên, đồng thời lập tức phát huy ra tác dụng, làm cho bọn họ trong nháy mắt binh tĩnh trở lại.
Tam Si đồng dạng cảm thấy khiếp sợ, thế nhưng sự khiếp sợ của hắn khác hẳn với người thường: “Vô cùng thần kỳ vô cùng thần kỳ Trương tổ phó không ngờ có thể đem linh khí chia làm nhiều sợi như tơ nhện, đồng thời còn có thể dễ dàng điều khiển như thường.
Chiêu thức điều khiển linh lực kiểu đó quả nhiên thế gian hiếm thấy.
Dù là
sư phụ lão nhân gia, cũng làm không được điểm này.
Tu vi của Trương tổ phó, thật sự không biết đáng sợ đến nông nỗi nào.” Đột nhiên thân thể của Tam Si hơi chấn động, trong ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng ngoại trừ bội phục, còn thêm một tia kính nể cùng cuồng nhiệt, đồng thời hắn thầm nghĩ: “Căn cứ hồ sơ mà xem, Trương tổ phó hiện tại chỉ mới hai mươi tuổi, không ngờ đã có được một thân tu vi kinh khủng như vậy, nếu như cứ tiếp tục phát triển, như vậy chẳng phải là...chẳng phải là rất có khả năng trở thành người tu chân đầu tiên phi thăng trong ba trăm năm qua sao? Trời ạ càng nghĩ càng thấy khả năng! Không