Đứng trước mặt Trương Văn Trọng, Cốc Vũ không còn giữ nổi binh tĩnh như vẻ bề ngoài, trong nội tâm của nàng khi vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng, đã trở nên vô cùng kích động.
Nếu không phải gần đây vừa trải qua một đoạn thời gian lịch lãm, khiến tâm tư của nàng thành thục hơn ít nhiều, tự khống chế diễn cảm biến hóa chỉ sợ rằng nàng đã bị thất thố mất rồi.
Kỳ thực, từ lần trước được Trương Văn Trọng đưa theo đến Anh quốc, lại được phép trở thành một ký giả duy nhất có tư cách theo dõi phỏng vấn toàn bộ quá trinh chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth tới nay, Cốc Vũ đã si mê người đàn ông trẻ tuối, diện mạo không quá tuấn tú này, nhưng lại có được y thuật cao minh cùng phong thái tiêu sái.
Theo Cốc Vũ xem ra, Trương Văn Trọng thật giống như một chén trà xanh, nhìn vào không thu hút, thế nhưng sau khi thưởng thức một thời gian dài, sẽ cảm nhận được hương thơm thấm vào ruột gan.
Huống chi trên người nam nhân này, thời khắc còn bao phủ một tầng khí tức thần bí.
Mà loại khí tức thần bí này, đối với nữ nhân, nhất là loại nữ nhân trẻ tuổi như Cốc Vũ5 có lực sát thương rất lớn!
Chỉ tiếc, sau khi từ Anh quốc trở về, Cốc Vũ cũng không còn cơ hội đi theo bên người Trương Văn Trọng.
Sau đó, cũng vì dựa vào cơ sở đưa tin Trương Văn Trọng chữa bệnh tại Anh quốc nên nàng được tiến nhập đài truyền hĩnh tỉnh, trở thành người chủ trì tiết mục tin tức các nơi.
Lần này nghe nói bên trong Đại Học Thành bạo phát ôn dịch, nàng trước tiên muốn đích thân chạy tới Đại Học Thành, ở hiện trường tiến hành một buổi phỏng vấn tin tức.
Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm của nàng, không chỉ muốn đến đưa tin tức ôn dịch lần này, càng là muốn gặp lại Trương Văn Trọng, người đàn ông khiến nàng ta mê muội.
Cho nên khi Trương Văn Trọng vừa gọi ra tên nàng thì gương mặt nàng nhất thời hiện lên một mảnh vui sướng ửng hồng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra dáng tươi cười vui mừng, trong lòng càng hạnh phúc nói thầm: “Hắn còn nhớ rõ minh, hắn không ngờ còn nhớ ra minh, thật tốt quá thật là tốt quá, đây không phải nói rõ, ở trong lòng hắn còn có một phần vóc dáng của mình sao?”
Đáng tiếc chính là lần này Cốc Vũ cũng đẫ đoán sai, Trương Văn Trọng sở dĩ nhớ kỹ nàng, chỉ bởi vì trí nhớ của hắn vô cùng cao minh, đồng thời cũng chỉ vừa mới từ Anh quốc trở về cũng chưa tới một hai tháng.
Hít sâu một hơi, đề tâm tình kích động của mình có thể bình phục trở lại, nhất là đề trái tim đang nhảy mạnh có thể đập lại tiết tấu binh thường, lúc này Cốc Vũ mới bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, cười nói: “Chào bác sĩ Trương, chúng ta lại gặp mặt.” Tuy nàng đã cố gắng để giọng nói của mình được binh thường một chút, nhưng vẫn còn run lên nhè nhẹ.
Cùng lúc đó nàng ta cũng cảm giác có chút đáng tiếc, bởi vì lần này đến đây còn cố ý trang điểm lúc ở trên xe, để hình dáng minh có thể thêm tịnh lệ một chút, nhưng khi tiến vào Đại Học Thành, lại phải mặc vào bộ quần áo phòng hộ, làm những gì nàng chuẩn bị trước đó đều vô ích.
Trương Văn Trọng nhướng mày5 nói: “Sao cô lại tới đây?”
Mặc dù trước đó5 Cốc Vũ cũng từng suy đoán qua khi Trương Văn Trọng nhìn thấy mình sẽ nói câu đầu tiên là gì.
Thế nhưng nàng ta dù sao cũng không hề nghĩ tới, câu nói đầu tiên của Trương Văn Trọng lại là như vậy.
Sau thoáng sửng sốt, nàng hỏi: “Thế nào, anh nghĩ tôi không nên tới đây sao?”
“Ân, cô thật sự không nên tới đây.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp, không hề có chút ý tứ uyển chuyển.
Cốc Vũ nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng lại thoáng cười khẽ lên, vui mừng nói: “Nói như vậy5 bác sĩ Trương, anh đang lo lắng cho tôi sao?”
Ai biết Trương Văn Trọng lại trừng mắt, nói ra một câu làm Cốc Vũ suýt chút ói máu bỏ mình: “Lo lắng cho cô? Vì sao tôi phải lo lắng cho cô? Tôi là đau lòng bộ quần áo phòng hộ mặc trên người các người! Hiện tại quần áo phòng hộ khan hiếm, ở chỗ chúng ta rất nhiều nhân viên y tế còn chưa được phân tới một bộ5 lại đi lãng phí trên người mấy người chẳng giúp ích gì được như các người.”
“Ác...” Cốc Vũ làm sao cũng không nghĩ đến Trương Văn Trọng lại ữả lời như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, trong khoảnh khắc cũng không biết nên làm sao trả lời.
Nhưng người quay phim đi theo cô ta thì không vui, ngưỡng cố reo lên: “Nói cái gì chứ? Có kiểu nói chuyện như anh sao? Nếu như theo lời của anh, chúng tôi đều biến thành phế vật à?”
Mắt thấy người quay phim sẽ bạo phát xung đột với Trương Văn Trọng, Cốc Vũ vội vã ngăn cản hắn, khuyên bảo: “Lâm sư phụ, anh cũng đừng tức giận, tôi nghĩ lời nói của bác sĩ Trương cũng không phải có ý tứ như anh nghĩ.
Dù sao lúc chúng ta tới cũng đã nhìn thấy, rất nhiều nhân viên y tế đều chỉ dựa vào khẩu trang, bao tay và thắt lại cổ áo đơn giản đề phòng lây nhiễm, mà hai chúng ta không phải nhân viên y tế cũng mặc vào trọn một bộ phòng hộ thế này, từ góc độ đó mà xem, chúng ta đích thật làm tăng thêm phiền phức và gánh vác cho bọn họ.”
Người quay phim họ Lâm thoáng giảm bớt sự phẫn nộ, thế nhưng vẫn căm giận bất binh nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn chúng ta cởi ra ngay tại đây sao?”
“Khỏi cởi.” Trương Văn Trọng nói: “Với tố chất thân thể của hai người, nếu như cởi quần áo phòng hộ ra, tám chín phần mười sẽ bị truyền nhiễm ồn dịch, cho đến lúc đó chúng tôi còn phải chiếu cố thêm cho hai người.”
“Anh...” Người quay phim họ Lâm tuy rằng biết Trương Văn Trọng đều nói lời thật, nhưng nghe vào càng thêm chói tai.
Cốc Vũ vội vã cắt đứt lời hắn nói: “Được rồi, được rồi, Lâm sư phụ, xin bớt giận, tạm thời đừng nói thêm nữa, được không?”
Người quay phim họ Lâm lầm bầm một tiếng, cuối cùng đành ngậm miệng lại.
Cốc Vũ tuy rằng còn trẻ tuổi, cũng mới vào đài truyền hình làm khồng được bao lâu, nhưng dù sao nàng cũng cũng đã trở thành người chủ trì tiết mục tin tức trong đài truyền hình, nên người quay phim họ Lâm không dám làm