Tới thời gian tan sở buổi chiều, Triệu Tín Chương đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng, cùng đi với hắn còn có một nam tử gương mặt hàm hậu khoảng ba mươi tuổi, chính là đứa con lớn nhất của hắn tên Triệu Nguyên Mông.
Sau khi nhìn thấy ngồi trong phòng Trương Văn Trọng còn có Tô Hiểu Hồng cùng với mấy nghiên cứu sinh, Triệu Tín Chương thoáng do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Trương tiên sinh, chúng ta đã đem đủ những gì bạn của anh cần đưa tói.
Anh xem, lúc nào có thể mòi hắn đến kiểm tra hàng hóa một chút? Tiện thể chữa bệnh cho con trai cùng đệ tử Triệu gia tôi?”
“Ách? Đã đưa tói đủ rồi sao? Tốt, tôi đi thay hắn kiểm tra.” Trương Văn Trọng đứng dậy đáp, bất quá hắn cũng không vội vã theo Triệu Tín Chương ra kiểm tra hàng hóa, mà dặn dò mấy nghiên cứu sinh vài câu, để bọn họ ở lại trong phòng xem sách y học mà hắn đưa qua, nếu như có bệnh nhân đến đây, bọn họ cũng có thể thay mình khám bệnh cho bệnh nhân.
Sau đó hắn gọi Tô Hiểu Hồng, để nàng đi theo mình, khi hắn giải độc cho Triệu Nguyên Bản cùng đệ tử Triệu gia, cũng cần phải có một trợ thù ở bên cạnh hiệp trợ, Tô Hiểu Hồng là người tốt nhất được lựa chọn.
Nhìn theo Tô Hiểu Hồng đi phía sau Trương Văn Trọng, trong ánh mắt Triệu Tín Chương hiện lên một tia kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn nhìn ra Tô Hiểu Hồng có tu vi Kết Đan kỳ, mà thần sắc khiếp sợ trong mắt Triệu Nguyên Mông càng đậm hơn, bởi vì hiện tại hắn đã ba mươi tuổi, chỉ mới bước vào Kết Đan sơ kỳ.
Thế nhưng thiếu nữ ngay trước mắt này, chỉ mới mười tám tuổi, tu vi chỉ cao chứ không thấp hơn hắn.
Điều này làm lòng cao ngạo tự tin của hắn không khỏi bị đả kích thật lớn.
Nhưng sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Tín Chương và Triệu Nguyên Mông cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cũng không nói thêm điều gì, xoay người dẫn Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi nhanh ra khỏi đại học Ung Thành, quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh không người ngay bên trường đại học.
Trong ngõ nhỏ này, có một chiếc Container loại nhỏ đang đậu.
Bốn phía có mấy người nhìn qua như người đi đường bình thường đang đứng, kỳ thực đều là người tu chân do Triệu gia phái tói hộ tống linh tài liệu.
Khi bọn hắn nhìn thấy người xuất hiện trong ngõ nhỏ là Triệu Tín Chương, cùng nhau thi lễ, cũng không cần phân phó, liền mở cửa xe Container.
Triệu Tín Chương làm ra thủ thế như mòi, nói: “Trương tiên sinh, những linh tài liệu này do bạn của anh đã yêu cầu, thỉnh kiểm tra một chút.”
“Ân.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp, dẫn Tô Hiểu Hồng chui vào Container, kiểm tra đống tài liệu chất đống bên trong.
Hắn cũng không sợ Triệu Tín Chương dám động tay chân, bởi vì cách làm như vậy chỉ có thể làm chính hắn bị tổn thương.
Vừa kiểm tra linh tài liệu, Trương Văn Trọng vừa giảng giải phương pháp nhận rõ linh tài liệu cho Tô Hiểu Hồng cùng vói công hiệu.
Hắn giảng những tri thức này vô cùng trân quý, có rất nhiều điều Triệu Tín Chương chưa từng biết đến.
Bất quá tuy rằng Triệu Tín Chương rất muốn ở lại lắng nghe, nhưng hắn cũng sợ bởi vì vậy mà làm Trương Văn Trọng cùng bạn của hắn tức giận.
Dù sao tính mạng con trai cùng mười sáu đệ tử Triệu gia, cùng pháp môn tu luyện Thao Thủy Cửu Quyết đều hoàn toàn nắm giữ trong tay đối phương.
Cho nên dù hắn có muôn vàn sự tiếc nuối, Triệu Tín Chương cũng phải thối lui ra xa.
Bất quá dù là như vậy, hắn vẫn dựng lỗ tai, khởi lên toàn bộ tinh thần, kỳ vọng có thể nghe được Trương Văn Trọng giảng giải, cho dù chỉ một chút cũng xong.
Nhưng cuối cùng Triệu Tín Chương đành thất vọng, bởi vì thanh âm giảng giải của Trương Văn Trọng cũng không lớn, đứng gần còn có thể nghe được, nhưng ở xa một chút cũng chỉ có thể nhìn thấy miệng hắn cử động mà không thể nghe thấy được thanh âm.
ở dưới tình huống này, Triệu Tín Chương không khỏi rất hối hận, nhịn không được trong lòng thầm oán chính mình: “Ghê tởm, vì sao ngày trước ta không học qua cách đọc thần thuật(chỉ cử động của môi đoán đang nói gì)? Nhìn tư thế của tiểu tử này, trình độ hiểu biết đối vói linh tài liệu sợ là còn cao thâm hơn Tượng Quận Triệu gia rất nhiều.
Ai...đây chính là một cơ hội tốt để đề thăng sự hiểu biết về linh tài liệu của Tượng Quận Triệu gia nha, không ngờ bị không công lãng phí.
Đáng tiếc, quả nhiên là đáng tiếc!”
Qua chừng nửa canh giờ, Trương Văn Trọng mói kiểm tra xong toàn bộ linh tài liệu bên trong Container, đồng thòi cũng giảng giải xong cho Tô Hiểu Hồng.
Đến tận đây hắn mói cùng Tô Hiểu Hồng chui ra.
Triệu Tín Chương đứng ở xa xa, thấy thế vội vã đi tới, cung kính dò hỏi: “Trương tiên sinh, thế nào, linh tài liệu phẩm chất được chứ?”
“Nhóm linh tài liệu này phẩm chất không tệ.
Nhìn ra được Triệu tiên sinh vì muốn thu thập chúng đã tìm một phen khí lực rất lớn.”
“Chỉ cần để Trương tiên sinh và người bạn kia hài lòng, dù tốn hao khí lực lớn hơn, cũng là đáng giá.
Vậy...Trương tiên sinh, không biết có thể hiện tại đến giải độc cho con trai và mười sáu đệ tử của Triệu gia tôi không? Tuy rằng hiện tại bọn họ không nguy hiếm tính mạng, nhưng lúc nào cũng phải truyền dịch để bổ sung hơi nước trong cơ thể, cũng không phải là biện pháp tốt...”
Trương Văn Trọng nói: “Nếu các vị đã đưa nhóm linh tài liệu đầu tiên đến, như vậy tôi cũng sẽ giữ lời.
Triệu Nguyên Bản bọn họ đang ở đâu? Đưa tôi đi giải độc cho bọn họ...”
“Đa tạ Trương tiên sinh, đa tạ Trương tiên sinh.” Vô cùng vui mừng, Triệu Tín Chương đầu tiên chắp tay tạ ơn Trương Văn Trọng, sau đó mới dẫn hắn và Tô Hiểu Hồng đi ra khỏi ngõ nhỏ, hướng một phòng khám bệnh của một xã khu đi đến.
Vừa đi hắn vừa nhìn Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng giải thích: “Bởi vì con trai tôi và mười sáu đệ tử Triệu gia lúc nào cũng phải cần truyền dịch để bổ sung hơi nước trong cơ thể,