Trương Văn Trọng đưa tay rút kim châm ra.
Chuôi kim châm chắc chắn cảm giác phi thường không sai, hắn thoả mãn gật đầu: “Không tệ! Cám ơn Nhạc lão!”
“Cảm ơn gì chứ? Nếu phải nói cảm ơn thì cũng nên là tôi nói mới đúng.” Nhạc Tử Mẫn vội vàng xua tay nói, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt hộp châm lên trên bàn, tiếp tục mở cái hộp còn lại: “Tôi cũng không biết là anh có dùng thứ này hay không nữa, tuy nhiên tôi vẫn mang nó đến đây.”
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn xem, hơi có chút bất ngờ nói: “Ách, đây là một bộ thanh đồng cửu châm, hơn nữa còn được chế tạo từ thời kì nhà Thanh.
Ừm, bộ châm này cũng phi thường hữu ích.
Nhạc lão, hai bộ châm này đều là đồ cổ, nói vậy chắc hẳn là báu vật gia truyền của nhà ông?”
Cửu châm xuất thân từ Hoàng Đế Nội Kinh.
Một bộ có chín cay châm không hơn không kém, theo thứ tự là Sàm Châm, Viên Châm, Thanh Châm, Phong Châm, Phi Châm, Viên Lợi Châm, Kim Châm, Trường Châm cùng Đại Châm.
Hình dạng và độ dài ngắn của chúng nó đều bất đồng, nhằm vào mục địch trị bệnh cũng bất đồng.
Ví dụ như ở tình huống của Triệu Lâm Di, rất có thể Trương Văn Trọng sẽ dùng với Viên châm.
Nhạc Tử Mẫn gật đầu thổn thức nói: “Phải rồi, mấy thứ này đều là bảo vật gia truyền của Nhạc gia chúng tôi, vốn dĩ Nhạc gia muốn truyền lại phương pháp châm cứu cho con cháu đời sau.
Nhưng từ khi Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp bị thất truyền, Nhạc gia cũng dần dần phát triển thiên về thuốc thang hơn.
Lúc này Trương Văn Trọng đã lau sạch kim châm, hắn ra hiệu cho Triệu Lâm Di nằm ngay ngắn trở lại.
Trương Văn Trọng nhấc một cây kim châm lên, vừa nhanh vừa chuẩn đâm xuống huyệt khí hải, huyệt quan nguyên, huyệt trung cực, cũng chính là tam âm giao huyệt của Triệu Lâm Di.
Hay còn gọi là Phi Châm Tẩu Khí Tứ Pháp, để khai thông kinh mạch huyệt vị của ổ bệnh, từ đó mà phát ra hiệu quả lành bệnh.
Kim châm tính dẻo 10 phần, làm cho người thấy thuốc rất khó khống chế được lực đạo.
Nhưng ở trong tay Trương Văn Trọng lại phát huy công dụng đến cực điểm.
“Thanh Long bài vĩ, Bạnh Hổ diêu đầu, Thương Quy tham huyệt, Xích Phượng nghênh nguyên…”
Nhạc Tử Mẫn không dám chớp mắt, đứng trân trối quan sát thủ pháp châm cứu của Trương Văn Trọng, sợ mình chớp mắt sẽ bỏ lỡ mất một màn phấn khích.
Thủ pháp châm cứu mà Trương Văn Trọng thi triển cũng lại thuyết phục Nhạc Tử Mẫn, hắn phát ra cảm khái từ nội tâm nói: “Nguyên lai là Phi Châm Tẩu Khí Tứ Pháp còn có thể sử dụng như vậy, hôm nay xem như ta đã được mở rộng tầm mắt rồi, cao minh … thật sự cao minh!”
Sau nửa giờ, Trương Văn Trọng cũng hoàn thành động tác, đi hết một bài châm trên người Triệu Lâm Di.
Ngay lúc này, Lý Uyển từ phía sau bưng chén thuốc mới nấu đi vào phòng bệnh.
“Đã nấu thuốc theo phương thức của anh rồi, hiện giờ cho bệnh nhân uống được chưa?” Lý Uyển bưng chén thuốc đi tới bên cạnh giường bệnh, thấy Triệu Lâm Di ôm chặt chiếc gối, không khỏi sững sờ.
“Không biết đang làm cái gì nữa?” Lý Uyển đem chén thuốc đặt lên trên bàn, vừa khó hiểu vừa kéo chiếc gối ra khỏi khuôn mạt của Triệu Lâm Di nói: “Triệu Lâm Di, em mau chóng uống hết chén thuốc này đi.”
Bỗng nhiên thấy thần tình của Triệu Lâm Di ửng hồng, Lý Uyển không khỏi “di” một tiếng, kinh ngạc nói: “Sao mặt em đổ hồng vậy? Tựu ngay cả đôi môi cũng không còn tái nhợt nữa.”
Bởi vì mất khá nhiều máu nên sắc mặt Triệu Lâm Di luôn nhợt nhạt, nhưng hiện tại trên mặt Triệu Lâm Di đã bắt đầu có dấu hiệu khôi phục lại khí huyết.
Lý Uyển quay đầu nhìn sang Trương Văn Trọng kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi anh dùng phương pháp gì trị liệu cho nàng ta ư? Lúc này mới trải qua nửa giờ ngắn ngủi, như thế nào đã thấy bệnh tình chiến chuyển tốt đẹp hơn lên rồi?”
Vợ chồng Trần Uyển Dung tuy rằng một mực ở trong phòng bệnh,