Chân mày Trương Văn Trọng nhướng lên, lớn tiếng quát: “Được rồi, im lặng đi, ồn ào kêu loạn làm gì?”
Bởi vì tiếng quát chói tai của Trương Văn Trọng, các bác sĩ và hộ sĩ vốn đang thất kinh đột nhiên ngậm miệng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.
Mặc dù trên mặt bọn họ còn lưu lại biểu tình thất kinh, thế nhưng so sánh với trước đó mà nói, đã lãnh tĩnh hơn rất nhiều.
Tuy rằng không cùng làm chung trong một bệnh viện, nhưng bởi vì gần đây danh tiếng của Trương Văn Trọng bên trong giới y học quốc nội vô cùng nổi bật, những bác sĩ cùng hộ sĩ này hầu như đều tùng xem qua đĩa ghi hình, biết hắn là một bác sĩ có y thuật cao siêu.
Có thể hắn có biện pháp chưa lành cho bệnh nhân có quái bệnh lỗ chân lông toàn thân rỉ máu như thế.
Trương Văn Trọng cũng không tiệp tục để ý đến bọn họ, chỉ vùi đầu kiểm tra trạng huống thân thể của Dương tam tỷ.
Giờ khắc này, Dương tam tỷ cả người đầy máu, hô hấp đã trở nên cực kỳ yếu ớt, mạch tượng cũng yếu đến mức khó phân biệt, lúc có lúc không.
Bởi vì mất máu quá nhiều, nhiệt độ cơ thể của nàng đã sớm hạ xuống rất thấp.
Tay chân bởi vì không đủ máu cung ứng, biến thành xanh tím tái nhợt.
Nếu như không kịp thời đủ máu cung cấp, dù cuối cùng có thể cứu sống tính mạng của nàng, nhưng tay chân nàng cũng sẽ vì bị hoại tử mà cắt bỏ.
Tình huống hiện tại của Dương tam tỷ, đã đến hoàn cảnh vô cùng nguy cơ.
Dù bài trừ được uy hiệp của huyết chú, nhưng lấy trạng huống thân thể hiện tại, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.
Chuyện quá khẩn cấp, Trương Văn Trọng liền hạ mệnh lệnh cho các bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng giải phẫu: “Lập tức xét nghiệm nhóm máu cùng truyền máu cho cô ấy.
Mặt khác, trước tiên truyền cho cô ấy một chai nước biển.”
“Dạ.” Có hộ sĩ lập tức hồi đáp, liền nhanh chóng lấy ra công cụ thừ máu đưa đến phòng kiểm nghiệm.
Sau khi kiểm tra ra nhóm máu của Dương tam tỷ, nàng lại nhanh chóng lấy huyết tương trong kho tương ứng trong thời gian ngắn nhất chạy về, truyền máu cho Dương tam tỷ.
Ngay khi hộ sĩ chạy đi thừ máu cho Dương tam tỷ, Trương Văn Trọng mở cái rương do Chương Hổ mang đến, nhìn dược liệu đặt bên trong, thầm nghĩ: “Phần lớn dược liệu đều đã có, chỉ thiếu Hắc Phách Diệp, Long Kiều Tu và Hồ Băng Sa ba thứ này.
Cũng may ba loại dược liệu này đều có thể dùng dược liệu khác thay thế.
Tuy rằng hiệu quà kém hơn rất nhiều, thế nhưng với linh lực Nguyên Anh kỳ của tạ, cũng có thể bù đắp được sự chênh lệch.”
Trương Văn Trọng từ bên trong rương dược liệu, lấy ra phân lượng nhất định, ngoắc gọi một hộ sĩ phân phó: “Cô đến phong thuốc Đông y lấy Hoàng Phách, Hoang Liên, Hoàng Trà mỗi thứ chừng mười gram, cùng mười lăm gram Nhị Đông và mười gram Ngưu Giác Phấn bỏ chung với mấy loại dược liệu này.
Nấu khoảng mười lăm phút, đổ vào chén bưng tới đây.
Nhớ kỹ phân lượng của thuốc Đông y, phương pháp nấu phải đúng lúc, còn có chén đựng thuốc phải làm theo lời tôi.
Vô luận quá trình nào cũng không được làm lỗi!”
Hộ sĩ này là người của Trần giạ, liền nhanh gật đầu đáp: “Xin yên tâm, tôi chắc chắn dựa theo lời anh phân phó đi làm, tuyệt đối sẽ không làm lỗi.”
Sau khi an bài xong, Trương Văn Trọng quay lại giường phẫu thuật.
Lúc này quanh lỗ chân lông của Dương tam tỷ vẫn còn đang chảy máu không ngừng.
Đây là một trong những triệu chứng khi huyết chú phát tác.
Nếu không được cứu trị đúng lúc, máu cùng dịch từ lỗ chân lông Dương tam tỷ sẽ chảy ra ngoài sạch sẽ.
Tới lúc đó, căn bản không cần biện pháp gi, thân thể Dương tam tỷ sẽ biến thành một cỗ thây khô giống hệt xác ướp.
Sau thoáng suy tư, cuối cùng Trương Văn Trọng quyết định trước tiên khép kín lỗ chân lông trên người Dương tam tỷ, không cho máu tiệp tục chảy ra ngoài.
Tuy rằng làm như vậy máu thẳm thấu trong huyết mạch rát có khà năng bị nghẹn tắt dưới lớp da cơ thể, hình thành sự sưng tấy, thế nhưng vẫn khá hơn để máu cứ bị xói mòn.
Dương tam tỷ hiện tại không thể tiệp tục bị mất máu thêm nữa.
Huống chi Trương Văn Trọng vẫn nắm chắc có thể dùng linh lực cung ứng, để máu huyết kia đều quay trở về đứng chỗ của nó.
Nghĩ đến liền làm, Trương Văn Trọng lấy ra hộp ngân châm đã chuẩn bị sẵn, lấy ra hai mươi hai ngân châm, đồng loạt đâm vào hai mươi hai huyệt vị trong Thái Ấm Phế Kinh.
Đồng thời dùng cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp, tiến hành hành châm cho hai mươi hai ngân châm, đà thông hai bên Thủ Thái Ấm Phế Kinh.
Trong Hoàng Bình Nội Kinh, có một câu nói: “Phế chủ bì mao, ti cơ phu mô lý chi khai hợp.”
Ý tứ của những lời này là bên dưới lợp da, chỉ chính là lỗ chân lông quanh cơ thể người.
Theo Đông y nhìn xem, phổi là khí quan điều khiển lỗ chân lông khép mở.
Cho nên Trương Văn Trọng mới tuyển chọn huyệt vị trong Thủ Thái Ấm Phế Kinh, trải qua Cố Bổn Bôi Nguyên châm pháp kích thích, do đó đạt được hiệu quà khép lại lỗ chân lông toàn thân Dương tam tỷ.
Sau một phen hành châm, lỗ chân lông toàn thân Dương tam tỷ khép kín, không còn máu toát ra từ bên trong lỗ chân lông.
Dưới linh lực của Trương Văn Trọng dẫn dắt cùng mở đường, tuy máu huyết trong cơ thể bị tắt nghẹn dưới da làm sưng tấy lên, thế nhưng diện tích cũng không lớn, hơn nữa rất nhanh sẽ biến mất.
Vào lúc này, Dương tam tỷ cũng đã bắt đầu được truyền máu.
Đồng thời hương thuốc cũng đang tản ra từ chén thuốc viên hộ sĩ Trần gia đang bưng vào phòng giải phẫu.
“Tông..
.ạ, bác sĩ Trương, đã nấu xong thuốc mà anh phân phó.”
“Nhanh đút cho cô ấy uống.” Lúc này Trương Văn Trọng đang vội vàng hành châm, cũng không ngẳng đầu lên phân phó.
Trước khi triệt để hóa giải huyết chú, hắn phải bảo trì việc