Hiện giờ đang vào mùa đông, nhưng Malaysia là một nước nằm trong vành đai nhiệt đới, cho nên mùa đông lạnh giá, khí hậu lại ẩm ướt nóng bức, cùng mùa hạ tại Ung Thành không sai biệt bao nhiêu.
Năm người Trương Văn Trọng đến sân bay quốc tế Penang, sớm cũng đã đeo mặt nạ do Quý Mị cung cấp, đồng thời vận dụng chân nguyên tự cải tổ thể trạng, biến thành người một nhà Lý Bân Diệu, nhiều năm sinh sống ở Penang.
Cho dù hàng xóm thân quen Lý Bân Diệu, cũng đều không thể nhận ra được điểm gì khác thường.
Năm người Trương Văn Trọng vẫy hai chiếc taxi, sau khi bỏ rương hành lỹ vào trong cốp xe liền ngồi lên xe, đi tới nhà của Lý Bân Diệu ở Penang.
Đó là một căn nhà hai tầng mang phong cách cồ xưa điển hĩnh ở Đồng Nam Á, tầng ứệt được cải tạo thành Đông y quán, tầng hai mới dành cho người sinh hoạt.
Khi năm người Trương Văn Trọng bước xuống taxi, thì bà con hàng xóm đã niềm nở chào hỏi bọn hắn.
Lý Bân Diệu không chỉ có y thuật tốt, mà thái độ làm người cũng phi thường hòa thuận, cho nên hắn có rất nhiều bạn bè.
Trên con đường này, phần lớn đều là người Hoa sinh sống.
Ờ Malaysia, hoặc cụ thể hơn là ở Penang, dân cư người Hoa cũng chiếm đa số.
Tại đây, Anh ngữ, Hán ngữ, Mã Lai ngữ đều được coi là những ngôn ngữ thông dụng.
Sau khi lên tầng hai của căn nhà.
Béo hòa thượng liền xoay người đóng chặt cửa lại, còn Tam Si thì dồn chân nguyên vào hai mắt, kiểm tra tinh huống xung quanh một vòng, mới nói: “Đã kiểm tra hết rồi! Trong căn nhà này, không thấy có trang bị nghe lén, cũng không có camera giám thị hay trận pháp linh tinh.
Coi như chúng ta được an toàn rồi.”
Trương Văn Trọng chỉ vào mấy rương hành lỹ nhìn Quý Mị phân phó: “Đem mấy thứ đặc sản này đi biếu hàng xóm chung quanh đi.
Nhớ kĩ thân phận lúc này của cô, ngàn vạn lần đừng tạo ra sơ hở.”
“Yên tâm, chúng tôi đều đã trải qua huấn luyện tương quan rồi.” Quý Mị đáp lời ứng, theo sau cầm mấy món đặc sản trong rương hành lý, mang đi biếu bà con hàng xóm.
Còn Vũ Văn Hà thì mang laptop ra, khởi động máy đăng nhập hòm thư.
Những văn kiện trong hòm thư, thoạt nhìn rất bình thường, cùng bưu kiện quảng cáo linh tinh không có khác gì nhau.
Bất quá, trải qua phương pháp phiên dịch đặc thù của Vũ Văn Hà, rốt cuộc cũng đã có nội dung thấu triệt.
Vũ Văn Hà nói: ‘Trương tồ phó, cơ sở ngầm của chúng ta tiềm phục tại Penang vừa phát ra tinh báo mới nhất: Thành viên của Vu Pháp Liên Minh hai ngày qua liên tục đến Penang, nhiều khả năng bọn chúng đang có âm mưu lớn.
Nhưng đáng tiếc, nhãn tuyến của chúng ta không thể tới gần cứ điểm mà thành viên Vu Pháp Liên Minh tập trung.
Cho nên không biết được ý đồ cụ thể của bọn chúng, đến tột cùng là cái gì.”
Béo hòa thượng cau mày lo lắng suy đoán nói: “Không phải tin tức chúng ta tiềm nhập vào Penang đã bị lộ ra ngoài chứ?”
“Nếu tin tức nhóm chúng ta tiềm nhập vào Penang bại lộ, đám thành viên của Vu Pháp Liên Minh tựu sẽ khồng nghênh ngang chạy tới Penang như vậy đâu.
Hơn nữa, khi chúng ta bước xuống máy bay, hẳn là sẽ gặp phải tập kích mới đúng.
Như thế nào còn nhàn rỗi về đây chứ.” Trương Văn Trọng lắc đầu phủ định suy đoán của Béo hòa thượng.
Theo sau lại nhìn Vũ Văn Hà nói: “Có biết thành viên của Vu Pháp Liên Minh đến bao nhiêu người không?”
Vũ Văn Hà dùng phương thức gửi bưu kiện quảng cáo vào mail, liên lạc với cơ sở ngầm tiềm phục tại Penang, trao đổi một phen xong, mới hồi đáp: “Căn cứu theo tinh báo quan sát.
Trước mắt đã có hai trăm thành viên của hội Vu Pháp Liên Minh đến Penang, về phần thực lực bọn họ mạnh yếu ra sao thì không tìm hiểu được.
Bất quá, theo suy đoán của tồ chức, trong những ngày kế tiếp còn khoảng hơn trăm thành viên Vu Pháp Liên Minh đến Penang nữa.
Hẳn đó mới chính là Vu sư nhất lưu, hiện thân ở giờ khắc cuối cùng.”
Tam Si khiếp sợ há hốc miệng, hồi lâu sau mới phun ra một câu: “Lão thiên gia ah! Thành viên của Vu Pháp Liên Minh tề tựu đông đủ như vậy, rốt cuộc là bọn chúng muốn làm gì cái gì đây? Chẳng lẽ chỉ vì Trương tồ phó mà xuất động nhiều binh mã như vậy sao?”
“Nếu thành viên của Vu Pháp Liên Minh tụ tập về hết Penang, vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ không có cơ hội giải quyết Đỗ Mạn sao?” Vũ Văn Hà cùng Béo hòa thượng nhíu mày trầm tư, vốn bọn hắn nghĩ rằng, Đỗ Mạn thân chỉ là Vu sư Nguyên Anh kỳ, coi như thủ hạ ở bên cạnh, tối đa cũng chỉ có chục mạng mà thôi.
Dưới tinh huống đó, năm người Trương Văn Trọng vẫn có thể xử lí Đỗ Mạn êm đẹp.
Nhưng hiện giờ, ở Penang xuất hiện thêm mấy trăm Vu sư ngoài tu vi Nguyên Anh kỳ, thậm chí có cả Hóa Thần kỳ.
Dưới tinh huống này muốn thu dọn Đỗ Mạn, quả thực chính là khó như tìm đường lên trời.
Thế nhưng Trương Văn Trọng không hề lo lắng, ngược lại vẫn cười nhạt nói: “Cơ hội không phải ngồi đợi, mà là do chính mình sáng tạo ra nó.
Hơn nữa, thành viên Vu Pháp Liên Minh tụ tập về Penang không phải là rất tốt sao? Chúng ta có thể tung một mẻ lưới tóm gọn cả ồ! Dưới tinh huống trước mắt xem ra, thành viên của Vu Pháp Liên Minh chưa biết chúng ta đã tiềm nhập vào