Dưới cơn mưa tuyết cùng giá lạnh, Trương Văn Trọng chỉ vài bước đã chạy ào vào khu vực bị đất đá trôi bao trùm.
Hơn mười chiếc xe gặp phải đất đá bao phủ vùi 1 ấp, tinh hĩnh nguy hiểm hoàn toàn khác nhau.
Vài chiếc xe còn cách khoảng giữa trung tâm bị đất đá trôi bao phủ, tinh hĩnh nguy hiểm rõ ràng còn nhẹ.
Đất đá trôi từ sườn núi chảy xuống chỉ vùi lấp bánh xe tới sàn xe, còn chưa bao phủ thân xe.
Người bên trong xe còn có thể tự đẩy cửa xe cùng mở cửa sổ để leo xuống thoát khốn.
Những người này bước xuống khỏi xe, không biết nên làm thế nào cho phải.
Chỉ đành đứng run rây trong cơn mưa tuyết cùng gió lạnh, vẻ mặt kinh hồn hoàn toàn không biết làm sao, có chút người nhát gan, thậm chí hoảng sợ đến gào khóc lên.
Trương Văn Trọng quét mắt nhìn những người này chỉ biết bọn họ chỉ vừa gặp sự sợ hãi vì bị đất đá trôi thình lình tuôn xuống, đại đa số cũng không bị thương, dù có người bị thương, cũng bởi vì lúc leo xuống xe, vô ý bị trầy xước mà thôi.
Cho nên Trương Văn Trọng cũng không để ý tới những người này chỉ nhìn bọn họ kêu lên: “Các vị cũng đứng ngây ra đó nhanh rời khỏi đây, đến chỗ an toàn mà đợi.”
Lúc này mưa tuyết thật sự rất lởn, sườn núi tùy lúc sẽ lại bị lở đất lần thứ hai có khả năng lại hình thành đất đá trôi.
Nghe Trương Văn Trọng nhắc nhở, những người đang kinh hãi không biết làm sao, cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, lập tức bỏ chạy khỏi nơi đó chạy về giải đất an toàn.
Đương nhiên, trong đó cũng có một ít người có tâm huyết, không chỉ không chạy đi, trái lại còn không quan tâm an nguy bản thân, cũng giống như Trương Văn Trọng bọn họ ngược lại gia nhập vào chuyện cứu người.
Trương Văn Trọng rất nhanh vọt tới ngay giải đất bị đất đá trôi vùi lấp nghiêm trọng nhất.
Ờ chỗ này, có một chiếc xe đò đường dài bị đất đá trôi chảy xuống từ trên sườn núi lật ngang trên đường cái.
Đất đá cuồn cuộn trôi xuống, không chỉ bao phủ chiếc xe đò đồng thời còn có rất nhiều tảng đá lớn, đập nát vài cửa sồ xe làm đất đá có thể theo cửa sồ xe bị nghiền nát cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong xe, mắt thấy sắp sửa tươi sống vùi lấp hành khách trên xe.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thét chói tai kinh khủng, tiếng khóc rống tuyệt vọng, tiếng kêu cứu không cam lòng liên tiếp vang vọng bên trong xe đò.
Cùng lúc đó, những hành khách đang kinh hoàng hướng những cửa sổ xe nhào tới, muốn thoát khỏi xe.
Bởi vậy càng dẫn phát ra sự hỗn loạn cùng giẫm đạp làm cho một bộ phận hành khách bởi vì như vậy đã bị thương.
Khi Trương Văn Trọng và Vương Tư cùng với vài người chạy tới nơi này, chiếc xe đò đang ở trong thời khắc hỗn loạn nhất.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong xe đò, Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày.
Ờ dưới tinh huống hỗn loạn này, dù có thể cứu được một số người bên trong xe ra ngoài, nhưng cũng sẽ càng làm cho nhiều người bị đè ép và giẫm đạp do sự hỗn loạn mà thụ thương, thậm chí tử vong! Dù sao, tinh trạng giống như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra.
Vương Tư hít sâu một hơi, cả kinh nói: “Bên trong xe đò này thật sự quá hỗn loạn.
Phải nghĩ biện pháp giúp bọn họ tỉnh táo lại.” Hắn lập tức lớn tiếng, hướng hành khách bên trong xe đò kêu lên: “Bình tĩnh một chút, tất cả mọi người binh tĩnh một chút! Không nên hoảng loạn, không nên gấp gáp đừng chen lấn nhau! Mọi người đều sẽ được cứu ra! Hiện tại hãy nghe tôi nói, trước tiên hãy nhường cho người già trẻ em cùng phụ nữ đi ra trước.”
Tuy rằng thanh âm của Vương Tư rất lớn, thế nhưng bên trong xe đò hỗn loạn tiếng thét chói tai, tiếng khóc rống cùng tiếng kêu cứu bao phủ, cũng không có bao nhiêu người nghe được tiếng gọi lớn của hắn.
Hơn nữa bởi vì quá độ sợ hãi, đại đa số người tinh thần đều ở vào loại trạng thái cực đoan, dù có thể nghe được tiếng gọi của hắn, cũng không nhất định hiểu được.
Nhìn thấy tinh cảnh như vậy, Vương Tư không khỏi có chút luống cuống, miệng không ngừng kêu lên: “Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ?”
Trương Văn Trọng hít sâu một hơi, sau đó dùng một loại thanh âm nhu hòa, làn điệu thẳng nhập lòng người nói: “Mọi người không nên gấp gấp, mọi người đều có thể được cứu vớt.
Hiện tại mọi người nên tỉnh táo lại, xem bên cạnh mình có người già trẻ em cùng phụ nữ hay người bị thụ thương hay không, trước tiên giúp đỡ họ đi ra ngoài trước đã.” Lời của hắn cũng không lớn lắm, thế nhưng lại xuyên thấu qua sự rầm rĩ náo loạn bên trong chiếc xe đò đường dài, truyền vào trong tai mỗi người khách bị kẹt bên trong.
Hơn nữa trong thanh âm của hắn còn ẩn chứa một loại ma lực thần kỳ thực sự có thể làm cho những người khách đang thất kinh khôi phục lại sự binh tĩnh, dừng việc chen lấn, đồng thời bắt đầu dựa theo lời hắn phân phó giúp đỡ người già trẻ em cùng phụ nữ và người bị thương bên cạnh, đưa bọn họ thoát ra ngoài trước.
Nguyên lai Trương Văn Trọng vừa đem linhlực còn sót lại trong cơ thể thúc đẩy lên, thi triến Chúc Do Thuật.
Lúc này mới có thê giúp cho những hành khách bên trong xe đò khôi phục sự bình tĩnh.
Mà chính bởi vì vậy làm linh lực mới khôi phục được chút ít trong cơ thể hắn lại hao hết, huyệt Thái Dương của hắn nhất thời xuất hiện sự đau đớn như bị kim châm.
Đồng thời trước mắt hắn như hoa lên, thân thể nhoáng lên, suýt nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
“Thủ trưởng, anh không sao chứ?” Vương Tư nhìn ra Trương Văn Trọng có vẻ không thích hợp nhanh miệng thân thiết dò hỏi.
Trương Văn Trọng lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Tôi không sao, nhanh lên cứu người.” Lập tức, hắn lấy ra một viên Linh Khí Hoàn, ném vào miệng, bù đắp lại linh lực vừa bị hao hết.
Cũng không quan tâm vận chuyển Y Giám Tâm Kinh hấp thu linh khí bổ sung linh lực, hắn lại cùng mọi người triển khai cứu viện hành khách còn bị kẹt bên trong xe