Những lời rống to của Tô Hiểu Hồng làm gia đình Lý Minh Hiên đều ngây ngẩn cả người.
Lý phụ cũng không tin tường lời của Tô Hiểu Hồng, vẻ mật nghi hoặc nói: “Tuy rằng năm nay tuyết rơi trên núi lớn hơn năm rồi rất nhiều, thế nhưng cũng không đủ để dẫn phát tuyết lở đâu? Còn núi lở.
nơi này đã nhiều năm không có phát sinh qua.”
Thấy gia đình Lý Minh Hiên cũng không tin tưởng lời mình nói, Tô Hiểu Hồng không khỏi khẩn trương, lớn tiếng reo lên: “Lý thúc, chú còn nhiều lời vô ích như vậy làm gì? Đây thật sự là tuyết lở và núi lở.
cháu không có lừa mọi người! Chạy mau đi, đừng đứng ngây ngốc ở chỗ này nữa!”
Trương Văn Trọng cũng mở miệng nói: “Tiểu muội nói không sai.
đích thật là tuyết lở và núi lở! Lý Minh Hiên, cô cũng đừng đứng yên chỗ này.
nhanh cũng người nhà chuyển dời đến nơi an toàn! Mặt khác theo ven đường đi.
mọi người cũng đừng quên lên tiếng kêu gọi mọi người mau rời khỏi nhà.
Cùng nhau chuyển qua nơi an toàn một thể!”
Lý Minh Hiên biết, mặc dù có lúc Tô Hiểu Hồng như điên điên khùng khùng, làm việc không nghiêm túc.
thế nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nói đùa trong sự việc nghiêm chỉnh.
Huống chi.
ngay cà Trương Văn Trọng tính tình luôn luôn nghiêm cẩn.
cũng nói lần này đúng là đang phát sinh núi lở cùng tuyết lở.
Nhưng vậy rõ ràng chắc chắn không thể nghi ngờ!
“Cha.
mẹ.
lão sư và Tô tỷ tuyệt đối sẽ không nói lung tung, lần này tám chín phần mười đất lở là sự thật, chúng ta mau nhanh chạy a.” Lý Minh Hiên nhất thời cảm giác một sự sợ hãi này lên trong lòng, vội vàng túm cha mẹ nàng chạy ra khỏi nhà.
lại tràn đầy kinh khủng không biết phải làm sao đành kêu lên: “Chúng tôi..
.chúng tôi nên chạy tới chỗ nào a?”
Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại nói: “Chạy về hai bên sườn núi! Chỉ cần chạy thoát phạm vi tuyết núi lở.
vậy sẽ an toàn.”
Lúc này Lý Minh Hiên đã kéo cha mẹ chạy ra khỏi nhà.
quay đầu lại nhìn Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng vẫn đứng trong sân nhà.
nhanh hỏi: “Lão sư.
Tô sư tỷ.
sao hai người không chạy?”
Trương Văn Trọng trả lời: “Mọi người chạy trước, chúng tôi sẽ đến ngay!” Sau đó hắn đè thấp thanh âm.
nhìn Tô Hiểu Hồng phân phó nói: “Tiểu muội, cồ mau nhanh chạy đến gọi mọi người tranh thủ thời gian chuyển dời qua nơi an toàn.”
Tô Hiểu Hồng cũng không vội vàng làm theo, mà trong lòng tràn đầy lo lắng dò hỏi: “Vậy còn thầy?”
Trương Văn Trọng híp mắt lại.
nhìn lên băng tuyết cùng đất đá trên đinh núi đang tuồn xuống, trầm giọng nói: “Uy thế tuyết núi lở quá nhanh lại mạnh, tôi phải nghĩ biện pháp ngăn trờ chúng nó! Dù không thể tiêu trừ tai nạn này.
cũng phải làm chậm lại tốc độ tuồn xuống của chúng.
Bằng không toàn bộ các phòng ốc nhà cửa cùng với người bên trong, sẽ bị vùi lấp hoàn toàn.”
Tô Hiểu Hồng vội vàng nói: “Em đi cùng thầy được không?”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Không, cô ở lại nơi này giúp thôn dân dời đi.
Tối nay có rất nhiều người uống say, tôi sự bọn họ ngủ mê mệt.
không phát hiện được dị dạng cùng tiếng kêu của gia đình Lý Minh Hiên.
Nếu như bỏ qua cơ hội chạy thoát, sẽ bị băng tuyết vùi lấp.
lúc đó sẽ dữ nhiều lành ít!”
Tuy rằng Tô Hiểu Hồng rất muốn đi theo bên người Trương Văn Trọng, nhưng nàng cũng biết lời của Trương Văn Trọng nói rất có đạo lý.
cho nên sau thoáng do dự.
cuối cùng nàng gật đầu.
nói: “Vậy được rồi.
em ở lại đây.
Thế nhưng lão sư.
thầy cũng phải cần thận, ngàn vạn lần không thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn!”
Trương Văn Trọng nói: “Yên tâm đi tiểu muội, tuyết núi lở này dù tôi không ứng phó được nhưng bỏ chạy không thành vấn đề.
Việc này không nên chậm trễ.
chúng ta phân công nhau hành sự!” Dứt lời hắn tung người nhảy, sau mấy lần tung người, đã biến mất bên trong màn đêm.
Tô Hiểu Hồng cũng không tiếp tục chần chờ.
xoay người chạy về những dãy nhà gần bên.
vận linh lực vào trong miệng, há mồm la to.
Bời vì có linh lực truyền vào, thanh âm từ trong miệng nàng truyền ra điếc tai giống như sấm sét.
đem không ít người còn đang ngủ say phải giật mình tinh giấc.
Bởi vì đột nhiên giật mình tinh giấc, thần trí bọn họ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, đều xoa xoa mắt.
vẻ mặt ủ rũ và mê man lầm bầm: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Tiếng sét đánh hay sao?”
“Mẹ ơi.
thanh âm khuê nữ nhà ai lớn đến như thế? Không ngờ còn vang dội hơn cả sấm sét?”
“Lớn giọng như vậy.
thực sự ai cưới được sẽ không may nha.
Một khi cãi nhau, thanh âm này có thể làm người ngất xỉu.”
“Hơn nửa đêm.
rốt cục là ai đang kêu la? Đang kêu la gì vậy?”
Rất nhanh, bọn họ chợt nghe rõ ràng nội dung Tô Hiểu Hồng kêu to.
nhất thời cả kinh toát ra một thân mồ hồi lạnh.
Vẻ ủ rũ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
đều lăn lóc bò khỏi giường, mặc áo vào chạy ra khỏi nhà.
vừa chạy còn không quên kêu to sợ hãi, toàn bộ tràng diện có vẻ dị thường hỗn loạn:
“Tuyết lở rồi! Núi lở rồi! Mọi người chạy mau a!”
“Chạy đi đâu? Ai biết chúng ta nên chạy đi đâu?”
“Anh ngốc sao? Người chỗ nào đông chạy tới đó.
cho dù chết cũng có bạn.”
Ngay khi Tô Hiểu Hồng đánh thức các thôn dân ngủ say.
Trương Văn Trọng đã vọt lên tới sườn núi.
đối diện với núi tuyết cùng đất đá đang gào thét tuôn xuống, dưới ánh trăng chiếu rọi.
băng tuyết đất đá giống như một con rồng đen trắng giao nhau, điên cuồng rít gào.
như muốn đem tất cà những thứ gì ngăn cản trước mặt nó đều hoàn toàn thôn phệ!
Trước khi tới nơi này.
Trương Vãn Trọng cũng đã thúc đầy linh lực.
niệm tụng chú ngữ.
làm xong cồng tác chuẩn bị ngăn trở tuyết núi lở.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt.
hắn cũng không dám chần chờ.
hai tay vội vã họp cùng một chỗ.
kết xuất ra một thủ ấn.
lớn tiếng quát: “Huyền Thổ Thạch Tường khởi.”
Nương theo một tiếng quát chói tai của Trương Văn Trọng, một đạo quang mang màu vàng đất nhất thời từ giữa thủ ấn kết thành trong hai tay hắn phóng ra.
đầu nhập lên đất đá ngay sườn núi.
Ngay lúc đó.
một vách tường đất phạm vi cao khoảng một thước, rộng nửa thước trống rỗng dựng lên ngay đường đi của núi tuyết đang lao xuống, chặn ngang đất đá cùng băng tuyết đang cuồn cuộn lao xuống tới.
“Oanh...răng rắc...”
Băng tuyết và đất đá từ trên đinh núi gào thét tuồn xuống nhất thời va vào vách tường đất do Trương Văn Trọng dùng đạo pháp triệu hồi ra tới.
bộc phát