Khối đá lớn nặng mấy trăm cân từ trên sườn núi lao xuống, Đường Lam hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng cũng không cam tâm tiệp nhận kết cục như vậy.
Nàng muốn sống sót, cũng muốn đứa bé nàng ôm trong lòng sống sót.
Cho nên phản ứng lúc này của nàng chính là: chạy đi, chạy mau!
Tuy rằng lòng tràn đầy kinh khủng, nhưng trong đầu Đường Lam còn bảo lưu lại tia lý tri.
Nàng biết ở tình huống như vậy, chỉ có thể chạy về hai bên, bằng không dù nàng chạy nhanh hơn chim bay, cũng sẽ bị khối đá lớn đuổi theo nghiền nát.
Nếu vận khí tốt, có thể bị trọng thương, nếu vận khí không tốt, vậy thực sự sẽ chết không toàn thây!
Phản ứng của Đường Lam tuy nhanh, nhưng bên trong vườn trường Long Hóa thôn đã mất trật tự không chịu nổi, giống như một mánh phế tích.
Trên mặt đường, tùy ý đều là những đống đất đá lởm chởm, dù có cần thận mà đi, cũng có thể bị trượt chân té, lại càng đừng nói tới kinh hoàng chạy trốn.
Còn chưa chạy ra được hai bước, Đường Lam vấp phải một hòn đá, sau một tiếng “phanh” trầm muộn, nàng nặng nề té ngã trên mặt đất.
Thế nhưng ngay trong lúc nguy cấp này, nàng cũng không hô đau nhức hay kiểm tra mình có té bị thương hay không, trong đầu chỉ còn tràn đầy ý nghĩa phải mau nhanh rời khỏi nơi này.
Cho nên nàng cắn chặt răng, dùng hết lực lượng, luống cuống tay chân bò lên khỏi mặt đất, bế đứa học sinh đang kinh hoảng gào khóc vào lòng, đã nghĩ phải tiệp tục chạy, né tránh tảng đá lớn đang ào ào lăn xuống.
Thế nhưng khi nàng vừa đứng lên, khối đá nặng mấy trăm cân kia cũng đã kề sát tới.
ờ tình thế này, thật là muốn tránh cũng không thể tránh, muốn tránh cũng không còn được nữa!
“Xong, lần này đúng thật là xong.” Đường Lam hoàn toàn tuyệt vọng, giờ khắc này điều nàng có thể làm, chính là ôm chặt đứa bé trong lòng, đồng thời rất nhanh xoay người, muốn dùng sau lưng mình ngăn càn khối đá lớn mấy trăm cân.
Lúc này nàng đã buông thả mạng sống của mình, trong lòng suy nghĩ, chính là để đứa học sinh đang nằm trong lòng nàng có thể sống sót.
Nàng kỳ vọng, có thể dùng thân thể mình ôm trọn đứa học sinh, giành cho nó một cơ hội giữ lại mạng sống.
“Phanh!”
Một tiếng đánh đinh tai nhức óc vang lên, cánh tay ôm đứa học sinh của Đường Lam càng siết chặt, hai mắt nàng nhắm nghiền, xanh cà mặt, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy lên.
Hiển nhiên nàng cho rằng, tiếng đánh vừa vang lên, chính là khối đá nặng mấy trăm cân đã đánh lên người nàng mà phát ra.
Nhưng rất nhanh Đường Lam đã biết mình sai rồi, khối đá lớn nặng mấy trăm cân kia, tựa hồ cũng không đánh lên phía sau lưng của nàng, bởi vì nàng không có một chút cảm giác nào.
“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào khối đá lớn không có ngã nhào xuống tới?” Trong lòng Đường Lam rất kinh nghi, nàng mở mắt, muốn nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đầu tiên ánh vào mi mắt Đường Lam, cũng chính là biểu tình khiếp sợ cùng khó thể tin của các thôn dân.
“Vì sao vậy? Vì sao mọi người lại có biểu tình này?” Trong lòng Đường Lam tràn đầy nghi hoặc cùng mê man, theo ánh mắt của các thôn dân chung quanh, nàng xoay người lại nhìn theo phương hướng khối đá lớn lăn xuống.
Nương theo ánh trăng mông lung cùng đèn pin của thôn dân phát ra ánh sáng yếu ớt, cuối cùng Đường Lam cũng nhìn thấy rõ tình huống gần trong gang tấc.
Đồng thời cuối cùng nàng cũng biết, các thôn dân chung quanh vì sao lại có biểu tình khiếp sợ cùng khó tin, vì sao khối đá nặng mấy trăm cân kia đang cuồn cuộn lăn xuống lại không nghiền ép lên người nàng.
Nguyên nhân chính là vì có Trương Văn Trọng!
Lúc này Trương Văn Trọng đang đưa lưng chịu đựng khối đá nặng mấy trăm cân kia!
Nguyên lai vừa phát hiện khối đá lớn nặng mấy trăm cân gào thét từ trên sườn núi lăn xuống, Trương Văn Trọng đã giống như mãnh hổ lao tới.
Mà khi Đường Lam té ngã bò lên, kinh hoàng tuyệt vọng, hắn đã vọt tói trước mặt khối đá lớn, không kịp nghĩ nhiều, liền thúc đẩy linh lực còn sót lại trong cơ thể, dùng tư thế dựa lưng vững chắc, ngạnh sanh đón đỡ khối đá lớn nặng mấy trăm cân đang ầm ầm lao xuống.
Vừa rồi Đường Lam nghe được tiếng đánh đinh tai nhức óc, chính bởi vậy mà đến!
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Đường Lam tràn đầy vẻ khiếp sợ và khó có thể tin.
Khối đá lớn nặng tới mấy trăm cân, lại thêm tốc độ cuồn cuộn lăn từ trên cao xuống, lực xông tới e rằng phải hơn ngàn cân! Lực lượng như vậy, đừng nói là người, dù là xe hay phòng ốc nhà cửa, cũng sẽ bị nghiền nát.
Thế nhưng hiện tại, Trương Văn Trọng lại dùng lực lượng của thân thể, cản trở khối đá đang lăn xuống vói lực mạnh ngàn cân!
Chuyện như vậy, thật làm kẻ khác khó có thể tin!
Hắn làm sao có thể làm được?
Giờ khắc này, những người chứng kiến một màn này, trong đầu đều hiện lên câu hỏi đó.
Đường Lam thất thần, nhưng cũng không quên há mồm hỏi: “Trương...Trương giáo thụ, anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Trương Văn Trọng phun ra một hoi, sau đó nhếch miệng nhìn nàng cười cười, nói: “Được rồi, Đường lão sư, cô cũng đừng đứng đó nữa, mau chuyển đến nơi an toàn đi.”
Lúc này Đường Lam cũng hồi phục tinh thần, nhanh gật đầu đáp: “À, được.
Tôi đi.” Nàng lập tức ôm chặt đứa học sinh bị dọa đến muốn ngất trong lòng, đi nhanh về hướng sườn núi tương đối an toàn bên trái Long Hóa thôn.
Khi chạy ra khỏi trường, nàng thường thường quay đầu lại nhìn Truông Văn Trọng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích cùng kinh nghi.
Ngay khi Đường Lam ôm học sinh ròi khỏi trường trung học thôn Long Hóa đầy ngập nguy hiểm, Trương Văn Trọng hít mạnh