Lúc này Minh Xà mặc dù bị Triền Ti Kim Xà trói buộc gắt gao, nhưng vấn đề này không đại biểu cho chuyện Minh Xà sẽ mất đi năng lực chiến đấu.
Nó hung hăng há chiếc miệng dữ tợn, lần thử hai phát ra thanh âm khọt khẹt, so sánh lúc trước càng thêm vang dội.
Bời vậy có thể thấy được lửa giận trong lòng của nó đã dâng cao lên tới cực hạn.
Ngọn hỏa diễm màu tím yêu dị lần thứ hai theo trong cổ họng của Minh Xà phún xuất ra, quét tới phía Trương Văn Trọng đang loay hoay ở bên dưới.
Tình thế cấp bách, Trương Văn Trọng vội vàng thi triển ích Hỏa Quyết, làm cho ngọn hỏa diễm đi chệch quỹ đạo, không thể chạm vào người hắn được.
Đồng thòi, hắn lại thi triển Ngự Phong Thuật, giúp cho tốc độ của minh kích về phía Minh Xà gia tăng thêm vài lần.
Giờ khắc này, hắn chỉ còn mười giây đồng hồ, nếu không xử lí ổn thỏa, tất sẽ gặp phải nguy hiểm chết người!
Thấy ngọn hỏa diễm mình phóng ra không làm gì được tên nhân loại, Minh Xà cũng chẳng thèm quan tâm.
Nó mau chóng phát động thế công thử hai, lúc này nó đã hiểu, mục tiêu của gã nhân loại chính là trái tim của nó, nếu đế cho gã nhân loại này thực hiện được hành vi, vậy thì nó không chết, hẳn là cũng sẽ trọng thương!
Tục ngữ nói “đánh rắn bảy tấc”, cũng chính là ám chi đánh vào bộ vị trái tim của con rắn.
Minh Xà mặc dù là thượng cố yêu thú, nhưng dù sao vẫn thuộc giống loài bò sát.
Trái tim của nó, tự nhiên sẽ là vị trí yếu hại nhất trên thân thể!
Bất thình lĩnh, một luồng hồng quang chợt phủ dài từ đầu xuống dưới đuôi của con Minh Xà, lớp vẩy rắn trên người nó bỗng nhiên dựng đứng lên, sôi nổi bắn thẳng về phía Trương Văn Trọng.
Những chiếc vẩy này sắc bén như tiêm đao, lại còn được hỏa diễm thiêu đốt bọc quanh, phàng phất tựa như đạn pháo, một khi bắn trúng, coi như không bị lớp vẩy sắc bén cắt thành mành nhỏ, cũng sẽ bị hỏa diễm hừng hực thiêu đốt thành tro tàn.
Tĩnh huống này, Trương Văn Trọng sớm đã có dự tính, tay trái hắn giơ lên, hơn mười tấm phù màu xanh đậm bay ra khỏi Càn Khôn Hồ, đồng thời trong miệng hắn lẩm bẩm một đoạn chú ngữ tối nghĩa, lập tức mười tấm phù hóa thành mười chiếc lưới băng, hướng về phía vẩy rắn Minh Xà mà trùng điệp đánh tói.
Hai chiêu công kích ngạnh kháng nhau, tạo thành những thanh âm hoa lửa chói tai, tán lạc ở giữa không trung.
Những tấm Băng Mãng phù này đều là kiệt tác của năm con Độc Yêu.
Hiện tại, tuy rằng bọn chúng không luyện chế được pháp bảo hay đan dược cao cấp, nhưng nếu muốn luyện chế ra mấy lá bùa hộ thân thì uy lực cũng rất không sai.
Trương Ván Trọng ỷ vào đám linh tài nuôi cấy trong Càn Khôn Hồ, cho nên hắn cũng không đau lòng bao nhiêu, lúc trước đã phân phó năm con Độc Yêu luyện chế ra mấy loại hộ thân phù đề phòng trường hợp cần dùng đến.
Giờ khắc này, thân rơi vào tình huống nguy hiểm, bị hỏa diễm của Minh Xà công kích, hắn liền xuất ra Băng Mãng phù hệ thủy, thật sự là vừa tiện dụng vừa đạt hiệu quả khắc chế cao!
Mười tấm Băng Mãng phù tuy rằng không có phá hủy nổi thế công của cơn mưa vấy rắn, nhưng trong lúc ngạnh kháng đã mờ cho Trương Văn Trọng một lối thoát đi.
Rất nhanh, chì trong một giây thời gian, thân ảnh của Trương Văn Trọng đã phóng vọt qua cơn mưa vấy rắn, nhày lên trên lưng của yêu thú Minh Xà.
Nơi đó, cũng đúng là vị trí trái tim của con Minh Xà này.
Trương Văn Trọng không dám chậm trễ thòi gian, lập tức vung Tam Xích Kiếm trong tay lên, đâm xuống vị trí trái tim Minh Xà.
Một kiếm này của hắn, cũng bảo lưu vài phần lực lượng, bởi vì hắn không muốn giết chết Minh Xà.
Chỉ nghĩ sẽ đánh nó trọng thương, nhân cơ hội hút nó vào trong Càn Khôn Hồ để thu phục!
Khi Tam Xích Kiếm đâm thủng da thịt Minh Xà, nhất thời máu tươi chảy ra khỏi miệng vết thương, hóa thành một ngọn hỏa diễm màu hồng rực.
Dọc theo mũi kiếm lan tràn đi lên, nháy mắt liền nung đỏ Tam Xích Kiếm, thậm chí tại mũi kiếm đã thấy xuất hiện dấu hiệu tan chảy.
“Tiểu yêu này không hổ danh là thượng cổ yêu thú Minh Xà, máu huyết có thể biến thành yêu hỏa, không ngờ nhiệt độ lại nóng bỏng đến mức như thế.”
Quan sát tình huống này, Trương Văn Trọng biết, muốn dùng Tam Xích Kiếm gây nên tổn thương cho Minh Xà là không thể nào.
Trước khi ngọn hỏa diễm tràn lên tói cổ tay, Trương Văn Trọng đã vội vàng ném Tam Xích Kiếm ra ngòai.
Theo sau, lại xuất thêm vài tấm Băng Mãng phù từ trong Càn Khôn Hồ, lắm bấm niệm tụng vài câu chú ngữ điều khiển chúng nó hóa thành lưới băng, rồi quấn chặt lên hai nắm đấm.
Trương Văn Trọng hít sâu một hoi, vận dụng toàn bộ chân nguyên trong nội thể, sử ra hai quyền, hướng thăng xuống phía bộ vị trái tim của Minh Xà, mà oanh kích.
“Phanh phanh.”
Thanh âm đinh tai nhức óc bất chợt vang lên, khiến cho Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu choáng váng đầu óc.
Minh Xà bị hai quyền hung hãn này oanh kích, thiếu chút nữa cũng đã ngạt thở.
Dưới cơn thịnh nộ, nó bắt đầu liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Triền Ti Kim Xà, sau đó quay lại đem tên nhân loại xấc láo kia một ngụm nuốt vào trong bụng.
Bất quá, Trương Văn Trọng chắn chắc sẽ không cấp cho nó cơ hội đó.
Hắn tiếp tục vung quyền đầu lên, hướng thẳng xuống bộ vị trái tim của Minh Xà, mà oanh tạc.
Giờ phút này, máu huyết yêu hỏa của Minh Xà đã bao phủ đầy trên hai quyền đầu của Trương Văn Trọng, mấy chiếc lưới băng do Băng Mãng phù hóa thành, cũng đang bắt đầu tan chày.
Xem ra, dưới tốc độ hòa tan này, chỉ khoảng vài giây thời gian nữa.
Băng Mãng phù sẽ bị hòa tan thành nước, hai quyền đầu của Trương Văn Trọng cũng không có gì bảo hộ.
Mặc dù chỉ có mấy giây đồng hồ, nhưng đối với Trương Văn Trọng, như thế đã là quá đủ rồi.
Hai quyền.., lại thêm hai quyền.
Thời gian từng giây trôi đi, trong bất tri giác Trương Văn Trọng đã oanh kích xuống bộ vị trái tim của Minh Xà, ước chừng khoáng bốn mươi tám quyền!
Bốn mươi tám quyền này không chi khiến cho Minh Xà bong da tróc thịt, đồng thời lực dư chấn cường hãn đã làm cho nó nằm xụi lơ ở trên mặt đất, không còn đủ khí lực để gượng dậy.
Trương