Vốn Trương Văn Trọng dự định phẫu thuật xong cho tiểu Lâm sẽ rời khỏi bệnh viện huyện Hòa Đình, trở về phòng y tế tiếp tục làm việc, nhưng có một câu nói rất đúng: Kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi biến hóa.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa thay xong quần áo, đi ra khỏi phòng giải phẫu, mới kinh ngạc phát hiện, bên ngoài phòng giải phẫu đã đứng đầy người.
Những người này, toàn bộ là bệnh nhân cùng người nhà bệnh nhân nghe tin chạy tới.
Bọn họ vây quanh phòng giải phẫu trong ngoài ba tầng, cảnh tượng chật như nêm cối.
Giờ khắc này nhìn thấy Trương Văn Trọng từ bên trong phòng giải phẫu đi ra, những bệnh nhân cùng người nhà họ đã sớm chờ lâu, giống như nước thủy triều đều hướng Trương Văn Trọng vọt tới, ồn ào mở miệng thỉnh cầu:
“Bác sĩ Trương, phiền anh khám bệnh dùm tôi đi.
Bệnh bao tử đã dằn vặt tôi suốt mấy chục năm rồi, đã khám nhiều bác sĩ, uống nhiều thuốc, nhưng vẫn bị tái phát, chưa từng lành hẳn bao giờ.
“Trương giáo thụ, ông nội tôi bị bệnh tim, anh có thể khám cho ông được không? Cầu anh, lão nhân gia đã bảy mươi tuổi, thân thể suy yếu vô cùng, không chịu đựng nổi nữa...”
“Bác sĩ Trương, con gái của tôi bị viêm màng não, nhìn thấy hình dạng thống khổ của nó, tôi thật sự rất đau lòng, van cầu anh, khám dùm nó một lần đi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ồn ào kêu lên, rất nhanh không nghe được bọn họ đang nói điều gì.
Cảnh tượng trước mắt đúng là vượt ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng, làm hắn có cảm giác trở tay không kịp.
Hắn không khỏi há to miệng, nhìn Triệu Khánh Thuận đang đứng bên cạnh hỏi: “Triệu viện trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Triệu Khánh Thuận cũng bị một màn trước mắt làm chấn kinh, làm viện trường của bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình, hắn cũng xem như là một nhân vật có kiến thức rộng rãi.
Nhưng cảnh tượng ly kỳ trước mắt, hắn thật sự chưa nhìn thấy qua bao giờ.
Sau thoáng ngây người, hắn mới phục hồi lại tinh thần, hồi đáp: “Đây đại khái là bệnh nhân nằm tại bệnh viện cùng người nhà của họ sau khi nghe nói Trương giáo thụ xuất hiện trong bệnh viện chúng tôi, liền chạy tới đây, muốn nhờ anh xem bệnh cho bọn họ thì phải? Trương giáo thụ, xin anh yên tâm, tôi lập tức gọi bảo an của bệnh viện đến đây, tách bọn họ ra, hộ tống Trương giáo thụ rời khỏi bệnh viện!” Vừa nói hắn vừa liếc nhìn biểu tinh của Trương Văn Trọng, rất sợ bởi vì việc này mà lưu lại ấn tượng xấu trong lòng hắn.
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: ‘Tôi chỉ là một bác sĩ, cũng không phải chính khách hay đại minh tinh, cần gì có bảo an hộ tống?”
Triệu Khánh Thuận hơi sửng sốt, lúc này hắn cũng đoán không ra tâm tư của Trương Văn Trọng, chỉ cần thận hỏi: “Như vậy ý của Trương giáo thụ là?”
“Làm một bác sĩ, xem bệnh chữa bệnh cho bệnh nhân vốn là thiên chức của tôi.” Nhìn đoàn người như nước thủy triều vọt tới, trên mặt Trương Văn Trọng không hề có biểu tinh bất mãn, trái lại còn mĩm cười.
Dáng tươi cười của hắn lộ vẻ chân thành, không phải như dáng tươi cười dối trá của các vị chính khách hay ngôi sao điện ảnh.
Hắn nói: “Nếu mọi người muốn nhờ tôi xem bệnh cho họ, thì tôi sẽ xem.
Triệu viện trưởng, có thể nhờ ông giúp tồi một chuyện không?”
Tuy rằng thái độ làm người của Trương Văn Trọng rất khiêm tốn, thế nhưng Triệu Khánh Thuận cũng không dám quá tùy tiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười nhanh miệng nói: “Sao Trương giáo thụ lại nói những lời này, phàm là anh có gì cần, chỉ phân phó là được.
Tồi nhất định cạn kiệt toàn lực làm tốt cho anh!”
Trương Văn Trọng nói: “Phiền phức ông cho tôi mượn một gian phòng, tôi sẽ xem bệnh cho mọi người.”
Triệu Khánh Thuận vừa nghe, nhất thời liền quá đỗi vui mừng.
Trương Văn Trọng là chuyên gia y học nồi danh trong ngoài nước, nếu như hắn chịu ở tại bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình tọa chấn, dù chỉ một lần trong ngày hôm nay, không thể nghi ngờ đối với bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đinh sẽ khởi lên tác dụng quảng cáo cực lớn!
Chuyện tốt như vậy Triệu Khánh Thuận cầu còn không được, làm sao ngu ngốc mà đi cự tuyệt? Hắn rất sợ Trương Văn Trọng đổi ý, nhanh nhẹn gật đầu: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Trương giáo thụ chịu hạ minh chẩn bệnh tại bệnh viện chúng tôi, đó là vinh hạnh lớn lao! Như vậy đi, xin mời Trương giáo thụ dùng phòng làm việc của tồi khám bệnh được chứ?”
“Đều nhờ ông an bài dùm thôi.” Trương Văn Trọng nói: “Mặt khác, còn phải phiền phức Triệu viện trưởng, tìm vài người đến hỗ trợ duy trì trật tự một chút.
Tốt nhất là để bệnh nhân có bệnh nặng xếp hàng phía trước, mà bệnh nhân có bệnh nhẹ xếp hàng phía sau.”
Triệu Khánh Thuận vỗ ngực đáp: “Không thành vấn đề, việc này giao cho chúng tôi làm, bảo chứng sẽ không để Trương giáo thụ thất vọng!” Sau đó hắn nhìn đoàn người đang vây quanh chật như nêm cối, không khỏi cau mày nói: “Xem ra tôi phải gọi điện thoại cho bảo an đến.
Bằng không chúng ta đừng mơ tưởng đi xuyên qua đoàn người này.
Kỳ thực việc này tôi không sợ, chỉ sợ họ chen chúc làm tốn thương Trương giáo thụ mà thôi.” Hắn lấy ra điện thoại, chuẩn bị gọi cho bảo an.
Trương Văn Trọng xua tay, ngăn trở: “Ông không cần gọi bảo an, để xem tôi có thể Nói họ nhường đường ra không.”
Triệu Khánh Thuận nói: “Những người này tất cả đều vội vã muốn nhờ Trương giáo thụ xem bệnh cho họ.
Làm sao dễ dàng chịu nhường đường?” Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn tạm thời ngừng việc gọi điện thoại.
Trương Văn Trọng đưa tay về hướng đoàn người làm ra thủ thế như tạm dừng, sau đó gương mặt mỉm cười nói: “Mọi người hãy nghe tôi nói, vừa rồi tôi đã bàn xong với Triệu viện trưởng, hiện tại sẽ đến phòng làm việc của viện trưởng, xem bệnh cho mọi người.
Có ai cần tôi xem bệnh, còn thỉnh trật tự xếp hàng.
Mặt khác, bệnh tinh còn nhẹ, hoặc châm thỉnh chủ động nhường cho bệnh nhân bệnh nặng, bệnh gấp được xếp hàng phía trước.
Mọi người cũng đừng nên lo lắng sẽ không tới lượt minh, tôi bảo chứng với mọi người, không