Câu trả lời của Trương Văn Trọng, cũng nằm ngoài dự tính của Viễn Đằng Khuê.
Trong bất tri giác, lão hoài nghi đây có phải là do lỗ tai của mình nghe nhầm hay không.
Lão nghẹn họng trân trối: “Ngươi.., ngươi nói cái gì?”
Đệ tử của lão kêu là Cửu Bảo Giai Nhân, tưởng lão nghe không hiểu hàm ý của Trương Văn Trọng, liền vội vàng dùng Nhật ngữ phiên dịch: “Sư phụ, hắn nói thúi lắm.”
Viễn Đằng Khuê bị những lời này làm cho giận tím mặt.
Lão nghiêng đầu nhìn sang Cửu Bảo Giai Nhân, theo trong khẽ răng, phun ra một ngụm nộ khí: ‘Ta biết hắn đang nói cái gì, không cần ngươi phải giải thích cho ta.”
“Dạ.” Cửu Bảo Giai Nhân vội vàng cúi đầu kiểm điểm.
Thế nhưng trong lòng của hắn lại âm thầm bất mãn.
“Xem ra ngươi đối với sư môn của mình rất có lòng tin ah! Cư nhiên dám chống lại ý nguyện của âm Dương đạo chúng ta.” Viễn Đằng Khuê cười lạnh, nói: “Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt.
Vậy cũng đừng trách ta khồng nể tinh đạo nghĩa Tu Chân Giới, dùng phương thức mạnh mẽ, đoạt đi văn kiện dị bảo ở trong tay người!”
Bất quá Trương Văn Trọng không muốn khai chiến cùng thầy trò Viễn Đằng Khuê ở đây.
Vì nơi này là tiếu khu dân cư, nhân khấu đông đúc.
Lấy tu vi của chính mình và Viễn Đăng Khuê ở trong lúc khai chiến, tất sẽ ngộ thương đến nhiều người vô tội.
Huống chi, Trần Chí vừa mới dẫn theo một đội đặc công xông vào bắt mấy tên bịp bợm, cũng đã khiến cho không ít quần chúng vây tới xem náo nhiệt.
Giờ khắc này ở bên ngoài vẫn còn một nhóm người chưa chịu rời đi.
Cho nên, Trương Văn Trọng binh tĩnh nói: “Muốn đánh nhau thì ta sẽ phụng bồi! Bất quá không gian nơi này vướng víu chân tay, nếu ngươi có đảm lược, hãy mau đi theo ta.”
Dứt lời, hắn thả người nhảy ra ngoài cửa sô lao nhanh về phía rừng cây cách đó không xa.
Viễn Đằng Khuê không chút do dự, một tay túm Cửu Bảo Giai Nhân, hướng theo phía Trương Văn Trọng mà chạy đi.
Tốc độ của Trương Văn Trọng cùng Viễn Đằng Khuê rất nhanh.
Chỉ một sát na, đều đã tới rừng cây phía sau hậu sơn.
Cùng những ngọn núi danh lam thắng cảnh bất đồng, núi tại huyện Ẩn Ngạc vô cùng treo leo hiểm trở, thế nên cũng ít người lui tới, mười phần thích hợp làm chiến trường cho Trương Văn Trọng cùng Viễn Đằng Khuê khai chiến.
Vừa dừng chân, Viễn Đằng Khuê không muốn nói nhiều lời vô nghĩa cùng Trương Văn Trọng, liền giơ tay phải lên, một chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến tức thì đã xuất hiện ở trong tay của lão.
Cái chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến này..., quả thực không phải đạo cụ dùng để trang trí, mà nó là một kiện bát phấm linh khí hàng thật giá thật! Mỗi một vị Âm Dương sư có danh vọng ở trong Ảm Dương Đạo, đều sẽ có một kiện pháp bảo uy lực vô cùng cao minh.
“Ba.” Một tiếng, Viễn Đằng Khuê dùng tư thế cực kì tiêu sái, đem chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến này xòe ra.
Tiếp theo lão nói bằng giọng điệu rất khoe khoang: “Mở to mắt ra mà nhìn, Huyền Mộc Chiết Phiến này chính là bát phẩm linh khí đó! Ngoại trừ nó ra, trên người ta vẫn còn một kiện tứ phẩm linh khí và cửu phẩm bảo khí.
Ngươi mặc dù xuất thân từ danh môn đại phái, tu vi coi như không sai, nhưng thiết nghĩ, hẳn là chưa từng được thấy qua pháp bảo linh khí, đúng không hả?”
Lần này Cửu Bảo Giai Nhân phối hợp rất hoàn hảo, hắn tiếp lời sư phụ nói: “Chỉ sợ pháp bảo của hắn còn không bằng.., kiện lục phẩm bảo khí của con đâu sư phụ ạ!”
Hai thầy trò kẻ xướng người họa, bộ dạng phi thường đắc chí.
Bởi Viễn Đằng Khuê hiếu rõ trong thời buổi xã hội hiện đại linh khí vô cùng thưa thớt, muốn nắm giữ một kiện pháp bảo cao cấp, quả thực chính là điều si tâm vọng tưởng.
Đáng tiếc, lần này Viễn Đằng Khuê đoán sai rồi.
Ờ trong tay Trương Văn Trọng, không chỉ có vài kiện pháp bảo linh khí, mà còn có thêm một kiện pháp bảo tiên khí chân chính nữa.
Giờ phút này, nhìn kiện bát phẩm linh khí Huyền Mộc Chiết Phiết của Viễn Đằng Khuê.
Trương Văn Trọng cũng không nói thêm gì, hắn chỉ lắc đầu cười nhạt.
Theo sau điều khiển cho Bàn Long Ngọc Xích to ra, nằm gọn trong lòng bàn tay phải của mình.
“Đó..., là....” Viễn Đằng Khuê trợn mắt nhìn Bàn Long Ngọc Xích ở trong tay Trương Văn Trọng.
Thiếu chút nữa đôi con ngươi đã vọt ra khỏi tròng mắt.
Có được tu vi Nguyên Anh đỉnh kỳ, Viễn Đằng Khuê vừa nhìn đã phát hiện ra điểm dị thường của Bàn Long Ngọc Xích.
Bất quá, Cửu Bảo Giai Nhân chi mới đạt tu vi Kết Đan sơ kỳ, cho nên không có phát hiện ra điểm dị thường của Bàn Long Ngọc Xích, ở trong mắt hắn, pháp bảo tạo hình chiếc thước kẻ này tuy rất độc đáo, nhưng linh khí phát ra lại vô cùng mong manh.
Nhiều lắm cũng chỉ là pháp bảo hạ cấp mà thôi, so ra vẫn còn kém với pháp bảo của mình.
Nhất thời hắn nở nụ cười lạnh, trào phúng nói: “Pháp bảo hạ cấp