Cả đại sảnh biến thành lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ đệ tử Trần gia, đều trợn mắt há miệng nhìn Trương Văn Trọng.
Như thế nào cũng không dám tin những điều mình vừa nghe thấy lại là sự thật.
Là một võ học thế gia truyền thừa mấy trăm năm.
Đệ tử Trần gia ngoại trừ am hiểu sự cường hãn của Tu Chân giả, đồng thời cũng biết con đường tu chân sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn.
Thế nhưng lúc này đây, không ngờ Trương Văn Trọng lại đi hỏi bọn hắn rằng, có muốn trở thành Tu Chân giả hay không?
Rốt cuộc là trở thành như thế nào đây.
Chẳng lẽ Trương Văn Trọng thật sự có biện pháp sao?
Bất tri giác, trong đầu của nhóm đệ tử Trần gia đều nảy sinh ra một cái nghi vấn giống nhau.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt kinh dị vô định, bất quá lại không dám mở miệng lên tiếng dò hòi.
Bầu không khí trong đại sảnh, nhất thời trở nên cổ quái dị thường.
Cuối cùng, vẫn là Trần Thục Ân khôi phục thần trí, bà ta cưỡng chế lại cảm giác kích động trong lòng, dùng thanh ậm run rẩy hỏi: “Tông chủ.., ngài nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngài có biện pháp để cho toàn bộ chúng ta trở thành Tu Chân giả sao? Điều này.., điều này sao có thể?”
Nghe thấy Trần Thục Ân dò hỏi, nhóm đệ tử của Trần gia cũng sôi nổi quằng ném ánh mắt về phía Trương Văn Trọng.
Đều khẩn cấp muốn nghe, câu trả lời của Trương Văn Trọng.
Bất quá Trương Văn Trọng lại không hề vội vàng, vẫn bình thản bưng ly trà thơm lên thưởng thức.
Theo sau mới mỉm cười, thản nhiên hộc ra một câu: “Vì cái gì không có khả năng?”
Nguyên bản đại sảnh đang lặng ngắt như tờ, nhất thời liền bị câu nói này của Trương Văn Trọng thiêu đốt lên.
Có người đối với lời nói của Trương Văn Trọng cảm thấy khiếp sợ, cũng có người cảm thấy kích động, nhưng càng nhiều hơn đó chính là hoài nghi.
“Tu Chân giả! Tông chủ thật sự có khả năng đưa chúng ta bước vào thế giới tu chân ư?”
“Chẳng lẽ, ta cũng có cơ hội trở thành một Tu Chân giả ư! Điều này thật khó lòng tưởng tượng nổi.”
“Tuy rằng tông chủ là Thiên cấp cường giả, nhưng dù sao cũng không phải Tu Chân già, bằng cách nào làm cho chúng ta trở thành Tu Chân giả đây?”
“Chẳng lẽ tông chủ đã đột phá bĩnh cảnh Thiên cấp? Lấy võ nhập đạo, bước chân vào hàng ngũ Tu Chân giả?”
“Tất cả yên lặng đi, để nghe tông chủ căn dặn xong đã!” Ước chừng khoảng năm phút sau, Trần Thục Ân đột nhiên mở miệng quát.
Mặc dù tuổi bà đã cao, nhưng sau khi vận khí, thì thanh âm lại vẫn vang dội như chuông đồng.
Chấn cho cả đám đệ tử đinh tai nhức óc, theo sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đồng thời nhìn về phía Trương Văn Trọng, chờ đợi câu nói kế tiếp.
Trương Văn Trọng không muốn nhiều lời giải thích vô nghĩa, nhẹ nhàng vươn tay ra trước mặt, một đạo kiếm ý sắc bén lập tức phóng xuất ra.
Nháy mắt..., hóa thành một chuôi phi kiếm, lăng không phiêu phù ở giữa đại sành.
Trong lúc nhất thời, cả gian đại sảnh đều bị quang mang của phi kiếm bao trùm, rực rỡ phá lệ.
Mặc dù thoạt nhìn phi kiếm trông vô cùng thanh tịnh, nhưng đám đệ tử Trần gia cũng không dám coi thường nó.
Bởi vì bọn hắn đều cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo đang tản mát ra từ chuôi phi kiếm.
Không thể nghi ngờ, nó chính là một thứ vũ khí bá đạo, uy lực vô cùng cao minh!
“Kiếm ý hóa hĩnh? Tu Chân giả”
Biến cố xảy ra trước mắt, làm cho toàn bộ đệ tử Trần gia đều thất kinh.
Trong ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng, cũng đã gia tăng thêm vài phần kính ý!
Từ trước đến nay, đám đệ tử Trần gia luôn nghĩ rằng, Trương Văn Trọng chỉ là một Thiên Cấp võ giả.
Cho tới giờ khắc này bọn hắn mới thông suốt tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa, dựa vào cỗ kiếm ý phóng xuất ra, dám khăng định Trương Văn Trọng còn là một Tu Chân giả có thực lực hùng hậu!
Trước đó, mặc dù bọn họ phụng mệnh Trương Văn Trọng làm việc, nhưng ở trong long vẫn còn một chút khúc mắc.
Giờ phút này, khi đã biết rõ thân phận của Trương Văn Trọng là một Tu Chân giả, chút khúc mắc ở trong lòng kia nhất thời cũng tan biến không còn trông thấy tăm hoi bóng dáng.
Đúng lúc này, có một tên đệ tử Trần gia tu vi Địa cấp đinh kỳ, không kiềm chế nổi cơn xúc động trong lòng, nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào chuôi phi kiếm màu lam Đang phiêu phù ở giữa không trung.
Ngay khi hắn vừa mới tiếp xúc thân kiếm, thì đột nhiên một tiếng long ngâm chói tai chợt rít lên.
Đồng thời phi kiếm cũng phóng xuất ra ngũ thải quang mang*, những tia sáng rực rỡ tụ lại cùng nhau, hóa thành một con phi long dữ tợn, há miệng đớp về phía tên đệ tử Trần gia kia.
( *: Ánh sáng năm màu.)
Gã đệ tử Trần gia mặc dù là Địa cấp cao thủ thân kinh bách chiến, nhưng vẫn bị khí thế cường hãn của con phi long này dọa cho hoảng sợ.
Tại hắn xem ra tựa hồ mình đã cầm chắc cái chết trong tay rồi.
Giờ phút này, hắn hối hận, vì sao mình lại tùy tiện đụng chạm tới phi kiếm đây?
Lòng hiếu kỳ, sẽ