Khi Trương Văn Trọng ngồi xe đi tới đường vào con đường chuyên bán đồ cổ, kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng nhiệt náo người người rộn ràng.
Người tới lui không chỉ chen chúc đầy đầu đường đồ cổ, còn che kín cả những lối đi chung quanh không còn đường vào.
Không có biện pháp tiếp tục chạy về phía trước, tài xế taxi cho xe dừng lại bên đường, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay bên trong tiệm đồ cổ này hình như đang tổ chức đại hội gọi là Dân Gian Giám Bảo, đã nhiều người tới mức hơn cả người đi lễ chùa mừng năm mới, người anh em, anh chỉ đành đi bộ vào thôi.”
Trương Văn Trọng thanh toán tiền xe, đi nhanh vào con đường bán đồ cổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt rầm rĩ, khóe miệng thoáng nhếch lên, thầm nghĩ: “Xem quy mô của đại hội này, thật có vẻ lớn, nói vậy đồ cổ cất giữ được đem ra cũng không ít, đối vói ta mà nói, là một tin tức thật tốt đây.
Hay thật, ở đây càng cất giữ nhiều đồ cổ, khả năng ta phát hiện linh tài liệu hay pháp bảo càng cao.”
Chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, Trương Văn Trọng đối với mục đích hành trình lần này cũng cám thấy bội phần chờ mong.
Nhưng khi hắn dạo qua một vòng trong một tiệm đồ cổ, kết quả cũng làm hắn cảm giác sâu sắc thất vọng.
Ở trong tiệm đồ cổ này, đích thật có không ít đồ cổ, tranh vẽ thơ họa, trong đó cũng không ít chân phẩm và trân phẩm.
Nhưng đáng tiếc chính là, bên trong mấy thứ này, không có dính dáng gì tới linh tài liệu hay pháp bảo.
Trương Văn Trọng ôm nhiều hi vọng mà đến, lúc này không khôi cảm thấy thật thất vọng.
“Xem ra, linh tài liệu và pháp bảo đích xác không phải dễ dàng gặp được như vậy.
Chỉ hi vọng một ngày như thế này mà tìm được thì không quá khả năng.” Trương Văn Trọng xoay người hướng một con đường nhỏ bán đồ cổ đi tới.
Ngay lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh, xuyên qua sóng người chen chúc, truyền vào trong lỗ tai hắn: “Trương tiên sinh? Hay thật, quả nhiên là anh.
Không nghĩ tới, lại có thê gặp được anh ở nơi này.
Thế nào, anh cũng có hứng thú với đồ cổ?”
Trương Văn Trọng theo thanh âm nhìn qua, lập tức phát hiện hai thân ảnh quen thuộc trong đám người đông đúc.
Một người là người đại lý Ngô Phần của Hà Phi Quan trong phàm tục, một người là đồ đệ Trác Thanh Liên của quan chủ Hà Phi Quan Xích Hà đạo trường.
Tách qua đám người đông đúc, Trương Ván Trọng hiếu kỳ hỏi thẳng: “Vì sao hai người cũng ở đây?”
Tuy rằng Ngô Phẫn biết Trương Văn Trọng là một nhân vật trọng yếu trong lòng những thần tiên sống của Hà Phi Quan, nhưng cũng không biết có nên đem nguyên nhân đến noi này nói cho hắn hay không, trong khoảnh khắc có vẻ ấp úng.
Trác Thanh Liên lại không chút do dự, hồi đáp: “Bởi vì là lần đầu tiên cùng hợp tác với Phong Sơn phái, cho nên chúng tôi đặc biệt mượn đại hội Dân Gian Giám Bảo lần này để luyện tập, xem như bồi dưỡng khả năng hòa hợp lẫn nhau.”
“Nguyên lai đại hội Dân Gian Giám Bảo lần này là do các vị và Phong Sơn phái hợp tác làm ra.” Trương Văn Trọng bừng tỉnh hiểu ra nói.
Trong mấy ngày nay, hắn đem chuyện tổ chức hội đấu giá tu chân toàn quyền giao cho Trần gia đến phụ trách.
Vì vậy bọn họ cùng Hà Phi Quan câu thông giao lưu, cũng do Trần gia làm ra, bởi vậy hắn cũng không rõ giữa hai bên cùng hợp tác thực hiện đại hội lần này để luyện tập trước.
Nếu Trác Thanh Liên đã đem mọi chuyện nói với Trương Văn Trọng.
Ngô Phẫn cũng không còn gì để do dự, hắn cũng đã biết trong cảm nhận của những thần tiên sống trong Hà Phi Quan, địa vị của Trương Văn Trọng rất cao.
Sau khi điều chỉnh ý nghĩ, hắn khiêm cung vừa cười vừa nói: “Trương tiên sinh, anh đã thích đồ cổ, như vậy buối đấu giá anh hẳn sẽ hứng thú tham gia chứ?”
“Hội đấu giá?” Trương Văn Trọng đang định rời đi, chợt nghe Ngô Phẫn nói vậy, tạm thời bỏ đi ý niệm rời khỏi, hỏi: “Hội đấu giá thứ gì?”
“Khẳng định đều là thứ tốt!” Ngỗ Phẫn cười đáp: “Lần này đúng là thứ tốt, đều được đem ra trong buổi đấu giá.
Đừng xem một tiệm đồ cổ đã bán ra rất nhiều bảo bối trong buổi triển lãm, thế nhưng nếu so sánh với buổi đấu giá, chi là như rác rưởi mà thôi.”
“Tốt như vậy? Thực sự là thế sao? Vậy không ngại đi xem thử, dù sao tôi cũng có thời gian.”
Đi theo sự dẫn dắt của Trác Thanh Liên và Ngô Phẫn, Trương Ván Trọng đi về hướng hội đấu giá.
Đi một vài bước, hắn chợt ngừng lại, trong ánh mắt khó hiểu của Ngô Phẫn và Trác Thanh Liên, đưa tay chỉ một người đang từ trong tiệm đồ cổ đi ra, nói: “Ngô tiên sinh, anh xem có phải là Vưu Văn đó không?”
Nhìn theo hướng tay đang chỉ của Trương Ván Trọng.
Ngô Phẫn nhất thời bật cười: “Hắc, thật đúng là tiểu tử này.
Thế nào hắn cũng chạy tới Vân Thai thị?” Sau đó hắn hít sâu một hơi, hướng Vưu Văn còn chưa nhận ra ba người họ hô lên: “Vưu Văn, tiểu tử nhìn đâu thế? Nhìn xem ai ở chỗ này!”
“Yêu, lão đầu trọc! A nha còn có Trương ca và Trác tiên tử.” Vưu Văn nhìn thấy Ngô Phẫn, sau đó lại thấy Trương Văn Trọng và Trác Thanh Liên, liền nhanh chân chạy tới bên cạnh họ.
Thẳng đến lúc này, ba người Trương Văn Trọng mới phát hiện, Vưu Văn cũng không phải đi một minh, ở bên người hắn còn có một người khác, chính là đạo diễn nổi danh Thần Quan Tây.
Chờ Vưu Văn đi tới, Trương Văn Trọng liền hỏi: “Sao cậu chạy tói Vân Thai thị?”
Vưu Văn cười hồi đáp: “Thần Quan Tây cùng Mã Hiểu Toa bọn họ đến đây quay ngoại cảnh, thân là người sản xuất, tôi tự nhiên cũng phải tới xem, nghe nói có đại hội Dân Gian Giám Bảo nên tôi thuận tiện chạy tới mua một kiện lễ vật mừng năm mới cho lão gia tử.”
Lúc này Thần Quan Tây cũng đã đi tới, tuy rằng hắn không nhận ra Ngô Phẫn và Trác Thanh Liên, nhưng nhận thức Trương Văn Trọng, liền nhanh tiến