Sau khi thương lượng xong.
Trương Văn Trọng cũng quyết định dẫn Vưu Giai đi dạo phố huyện.
Vưu Giai muốn thưởng thức bầu không khí ngày tết ở làng quê.
Cho nên không muốn Trương Văn Trọng lái xe.
Mà hai người nắm tay nhau đi tản bộ.
Vừa ra khỏi tiểu khu, bỗng nhiên Vưu Giai nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng trên mái nhà phía bên đường, gương mặt đầy nước mắt, sắp sửa nhảy lầu.
Gương mặt của nàng nhìn còn có chút non nớt, đại khái chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tuy rằng thân thể cũng không gầy ốm như cây sậy, nhưng cũng tương đối gầy yếu, nhìn qua đã biết dinh dưỡng không đầy đủ.
Nhưng làm kẻ khác kinh ngạc chính là, bụng của nàng lại to, nhìn giống như đã mang thai mấy tháng.
Lẽ nào thiếu nữ định nhảy lầu này, là một người phụ nữ đang mang thai?
“Chúng ta qua nhìn xem.” Nói xong, Trương Văn Trọng kéo Vưu Giai bước nhanh chạy về hiện trường xảy ra chuyện.
Lúc này, bên dưới tòa lầu thiếu nữ đang đứng, đã vọt tới không ít người vây xem.
Cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng đã đến, ngoại trừ phái người lên mái nhà cứu viện thiếu nữ, bọn họ còn đang kéo cảnh giới tuyến bên dưới lầu, lại bắt đầu bố trí túi hơi thật lớn, ơ bên cạnh còn đỗ một xe cứu thương, nhân viên y tế đã làm xong chuẩn bị.
Khi Trương Văn Trọng lôi kéo Vưu Giai xen vào trong đoàn người, một người phụ nữ trung niên khoảng chừng gần bốn mươi tuổi, đang ngồi bệch bên trong cảnh giới tuyến gào khóc: “Con gái, chúng ta tin tưởng con được chưa? Ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.
Nếu như con chết, mẹ cũng không muốn sống, ở bên cạnh người bà, có một nam tử trung niên mái tóc hoa râm cũng đang lau nước mắt, nhẹ giọng an ủi bà.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang định tìm người hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, một cảnh quan bước nhanh đến trước người hắn, cung kính nói: “Tông..
, Ách..
.Trương tiên sinh, sao cũng đã kinh động đến anh?”
“Anh là...Trần Chí?” Trương Văn Trọng cũng nhận ra người này, không nhiều lời vô ích, nhanh miệng hỏi: “ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Thiếu nữ trên mái nhà vì sao lại muốn phí hoài bản thân mình?”
Trần Chí thân là đệ tử Trần gia, tự nhiên không dám giấu diếm Trương Văn Trọng điều gì, bất quá nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, cho nên hắn cho Trương Văn Trọng và Vưu Giai đi vào trong cảnh giới tuyến, đi tới một địa phương không có người vây xem, mới đem ngọn nguồn chuyện này nói ra với Trương Văn Trọng và Vưu Giai.
Nguyên lai, thiếu nữ đứng trên mái nhà đang muốn nhảy lầu kia tên là Dư Kha, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, đang học năm hai trung học tại huyện Ân Ngạc.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi bệch dưới đất gào khóc và nam tử trung niên bên cạnh chính là cha mẹ của Dư Kha.
Nguyên nhân sự tình chính là như vậy: Vào mấy tháng trước, bụng của Dư Kha đã bắt đầu lớn lên, đồng thời càng ngày càng thật rõ ràng.
Trong khoảng thời gian gần đây, càng có vẻ quặn đau kịch liệt.
Lúc vừa mới bắt đầu, cha mẹ nàng còn tưởng rằng nàng đã bị bệnh, có lẽ trong bụng nàng đang bị khối u, liền nhanh dẫn nàng đến bệnh viện làm kiểm tra.
Nhưng khi thu được kết quả, cũng làm cả nhà Dư Kha đều sợ ngây người.
Không ngờ Dư Kha đã mang thai!
Bụng to ra cũng không phải có khối u gì, mà là một thai nhi!
Tin tức thình lình xảy ra này, làm cha mẹ Dư Kha rất tức giận, không chỉ mắng chửi nàng, còn cưỡng chế nàng phải đem tên của nam tử làm nàng mang thai nói ra, muốn đi tìm nhà trai gây phiền phức.
Thế nhưng Dư Kha một mực nói mình chưa từng cùng nam sinh phát sinh quan hệ vượt ngoài tình bạn bè bình thường, cũng không tin tưởng mình đã mang thai.
Lúc vừa mới bắt đầu, thấy thái độ nàng kiên định, cha mẹ nàng cũng từng tin lời nàng nói, cho rằng bệnh viện đã chẩn đoán lầm.
Dù sao thường ngày Dư Kha vẫn nhu thuận nghe lời, cũng chưa từng nghe nàng cùng một nam sinh nào phát sinh quan hệ vô cùng thân thiết.
Vì vậy, cha mẹ Dư Kha lại dẫn nàng đến mấy bệnh viện khác kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra đều khẳng định trong bụng nàng có thai nhi.
Một bệnh viện có khả năng chẩn đoán lầm, thế nhưng tỷ lệ mà suốt cả mấy bệnh viện đều chẩn lầm, thực sự cực kỳ bé nhỏ.
Lần này, cha mẹ Dư Kha cũng không còn tin tưởng lời nàng nữa, liên tiếp ép hỏi tên của nam sinh kia, mà vài lần trách mắng tức giận, đã làm Dư Kha quẫn trí nghĩ đến chuyện tự sát, muốn dùng cái chết để chứng mình sự thuần khiết của chính mình.
Sau khi giảng thuật xong cho Trương Văn Trọng, Trần Chí quét mắt nhìn cha mẹ Dư Kha ở cách đó không xa, lắc đầu cảm khái nói: “Nói thật ra, mặc kệ là Dư Kha thật sự mang thai hay do bệnh viện chẩn lầm, làm cha mẹ, cũng không nên dùng loại thái độ thô bạo này đối đã với con bé.
Những đứa trẻ mới mười mấy tuổi này, không chỉ tâm linh yếu đuối, hơn nữa làm việc rất dễ xung động.
Một ngày bị kích thích quá độ, sẽ tao thành kết quả không thế tưởng tượng được.
Ngày trước nếu như cha mẹ nàng chịu cùng nàng câu thông, mà không phải đánh chửi, làm sao lại bức bách con bé trở thành như vậy?”
Lời của Trần Chí vừa nói xong, chợt nghe trên mái nhà truyền đến tiếng hô to mang theo tiếng nức nở của Dư Kha: “Con là trong sạch đó!”
“Chết tiệt...” Trần Chí vốn kinh nghiệm phong phú, nghe vậy lập tức biết ngay sắp xảy ra chuyện gì, liền nhanh chóng ngửa đầu nhìn lên, thình lình nhìn thấy Dư Kha đã thả người nhảy ra khỏi mái nhà.
Mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy đứng trên mái nhà vừa định chuẩn bị lao ra cứu viện thì đã chậm trễ.
“A...!”
Những người vây xem bộc phát ra một mảnh kinh hô lớn tiếng.
Mà mẹ của Dư Kha đang ngồi bệch dưới đất càng thét lên một tiếng tê tâm liệt phế chói tại liền ngã ra ngất xỉu.
Cha của Dư Kha tuy rằng không té xỉu, nhưng hai chân mềm nhũn ngồi bệch dưới Đất, cả người trong nháy mắt giống như giả nua đi rất nhiều.
Lúc này, túi khí lớn bên dưới lầu còn chưa được bơm hơi hoàn toàn, nếu như Dư Kha rơi xuống, túi khí căn bản không có