Trời còn chưa sáng, sự kiện xe vận tải chờ nguyên liệu hóa chất có độc đi ngang qua huyện Ẩn Ngạc cũng đã truyền khắp toàn bộ thị trấn cùng một ít huyện trần gần bên, ai ai cũng nghe được tin này.
Trong mấy ngày kế tiếp, đã nhanh chóng trở thành câu chuyện đề tài sau những buổi uống trà hay ăn nhậu của dân chúng.
Đối với nguyên nhân xe vận tải vận chuyển nguyên liệu hóa chất có độc bị nổ, đủ mọi lời đồn xôn xao, đủ loại tin tức hành lang xảy ra không ngừng.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã diễn biến hơn một trăm phiên bản khác nhau.
Hơn nữa mỗi một phiên bản, đều nói ra thật rõ ràng, có hình có dạng, làm cho mọi người không biết nên tin vào phiên bản nào mới tốt.
Đối với tình huống như vậy, Trương Văn Trọng bọn họ chỉ cười cho qua.
Đương nhiên, cũng không phải ai ai cũng tin tưởng lời giải thích của chính phủ địa phương.
Ngay khi sắc trời vừa tảng sáng, Lâm Phong dẫn theo hai thành viên của Đặc Cần tổ, suốt đêm đi xe từ Vân Thai thị chạy tới.
Dưới sự dẫn dắt của đệ tử Trần gia, đến ngay được hiện trường.
Vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng, Lâm Phong cười khổ nói: “Trương tổ phó, nơi này đã xảy ra chuyện gì? Anh cũng đừng dùng lý do xe vận tải hóa chất bị nổ để gạt tôi, linh khí nơi này phi thường hỗn loạn, hiển nhiên đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt..”
Trương Văn Trọng mỉm cười, đem sự kiện đã trải qua, hướng Lâm Phong kể lại, chỉ che giấu chuyện phát hiện Hàn Tinh Thiết Quáng trên người Bạch cốt Chằn Tinh , cùng với tin tức Hàn Tinh Thiết Quáng rất có thể đang ở bên trong phạm vi Vân Thai thị.
Tin tức trọng đại như vậy, người một nhà biết là được, không cần phải cho quá nhiều người đều biết.
“Anh nói cái gì? Bạch cốt Chằn Tinh ngàn năm? Trời ạ...” Khi nhìn thấy hố sâu thật lớn trước mắt, do Bạch cốt Chằn Tinh ngàn năm tự bạo sản sinh, Lâm Phong nhất thời hít sâu một hơi, kinh hô lên.
Mà hai thành viên khác của Đặc cần tổ gương mặt cũng xám như tro tàn.
Trong lòng khiếp sợ, bọn họ cũng nhịn không được ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ:
“Bạch cốt Chằn Tinh ngàn năm..Yêu quái như vậy, sợ đã có tu vi ngoài Hóa Thần đỉnh kỳ đi a?”
“Có thể đem Bạch cốt Chằn Tinh ngàn năm đã có tu vi ngoài Hóa Thần đỉnh kỳ bức đến tự bạo, tu vi của vị Trương tổ phó này phải cao bao nhiêu a? Sợ rằng đã bước lên cảnh giới Luyện Hư kỳ rồi đi?”
“Luyện Hư kỳ? Anh cũng thật không quá kiến thức đúng không? Yêu ma Hóa Thần đỉnh kỳ tự bạo sản sinh sóng xung kích do yêu lực phóng ra cực kỳ kinh khủng, thậm chí là người tu chân Độ Kiếp kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám tùy tiện cùng ngạnh kháng.
Thế nhưng Trương tổ phó lại không tổn hao gì, điều này đã nói thế nào? Nói rõ tu vi của hắn, chí ít phải có cảnh giới Độ Kiếp kỳ!”
“Cái gì? Độ Kiếp kỳ? Trời ạ! Anh không phải đang nói giỡn chứ? Trương tổ phó được bao nhiêu tuổi? Sợ rằng còn chưa tới ba mươi? Đã bước lên cảnh giới Độ Kiếp kỳ? Điều này có khả năng sao? Hắn rốt cục làm sao tu luyện? Có phải là người hay không?”
“Tuy rằng làm kẻ khác khó có thể tin, nhưng tu vi của Trương tổ phó rất có thể ở Độ Kiếp kỳ.
Khó trách hắn có thể khai tông lập phái, trở thành người đứng đầu một phái! Người này so với người, thật tức chết người nha!”
“Tu vi của Trương tổ phó tinh thâm còn không tính là gì, tôi nghe nói, người của Phong Sơn phái, trước đó đều là một đám người thường không có tư chất tu chân.
Thế nhưng hiện tại, mấy trăm người đều trở thành người tu chân.
Loại bản lĩnh có thể làm cho người thường biến thành người tu chân, mới đáng sợ nhất! Các anh nghĩ xem, chỉ cần Trương tổ phó nguyện ý, phần phật một tiếng là có thể lôi ra ngàn vạn người tu chân.
Dù thực lực từng người cũng không mạnh, chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ, nhưng dựa vào kiểu biển người để tiêu hao, cũng thật sự đáng sợ.
Dù mấy đại phái tu chân Thiên Tự Hào, sợ cũng phải tránh đi mũi nhọn đi? Dù sao, ngoại trừ Trương tổ phó ra, không còn có ai có thể ở trong thời gian ngắn bồi dưỡng ra được nhiều người tu chân như vậy.
Đối với đủ loại suy đoán của mấy thủ hạ Lâm Phong, Trương Văn Trọng đều nghe trong tai.
Mà đối với việc bọn họ sản sinh hiểu lầm, Trương Văn Trọng cũng chỉ mỉm cười, vẫn không hề giải thích.
Nhưng loại thái độ này, cũng làm thủ hạ của Lâm Phong sinh ra cảm giác hắn thật bí hiểm, có thể khi bọn họ đối mặt với hắn, liền biến thành cung kính, không dám có chút chậm trễ.
Thậm chí khi gặp phải đệ tử Phong Sơn phái có tu vi thấp hơn nhiều, cũng rất khách khí, không dám có chút biểu hiện kiệt ngạo.
Trong lòng khiếp sợ, Lâm Phong cất bước vào trong hố sâu, ngồi xổm xuống bốc một nắm bùn đất, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó bỏ vào trong miệng nếm thử mùi vị.
Cuối cùng hắn đứng dậy, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược màu lục nhạt ném vào trong miệng.
“Hóa Độc Đan? Đan dược này hóa giải độc tố bình thường thì còn được, nhưng muốn hóa giải cốt độc của Bạch cốt Chằn Tinh ngàn năm, thật kém hỏa hầu.” Nhìn thấy viên đan dược trong tay Lâm Phong, Trương Văn Trọng lắc đầu, nhìn Trần Hi phấn phó: “Cho bọn họ một lọ Tị Độc Đan.”
“Dạ.” Trần Hi lập tức lấy ra một bình sứ, giao vào trong tay Lâm Phong.
“Đây là Tị Độc Đan? Là ngũ phẩm linh dược Tị Độc Đan?” Lâm Phong nhất thời mở to hai mắt, giật mình không ngớt.
Không thể tin được lời Trương Văn Trọng nói, vừa tiếp nhận bình sứ liền vẹt ra nắp binh, đổ đan dược bên trong ra ngoài, để trong lòng bàn tay nhìn kỹ.
Nhìn viên đan dược màu lam, giống như viên ngọc bích sáng ngời mỹ lệ Lâm Phong cùng hai nhân viên hồ lên: “Tị Độc Đan, quả nhiên là ngũ