Tuy rằng không lay chuyển được Uông Đồng, cuối cùng Trương Văn Trọng gia tăng thêm vài loại linh tài liệu, nhưng dù vậy, những thành viên của Đặc cần tổ vẫn cảm thấy Trương Văn Trọng ra giá rất tiện nghi, cho rằng giá cả như vậy xa xa kém giá trị của ba trăm viên ngũ phẩm linh dược Tị Độc Đan.
Theo bọn họ xem ra, sở dĩ Trương Văn Trọng ra giá thấp như thế, chỉ vì muốn giúp đỡ Đặc cần tổ một tay.
“Thật tốt! Trương tổ phó thật sự là người luôn làm cho người khác tôn kính!” Bao quát Uông Đồng, Lâm Phong cùng Lưu lão tiên sinh, những thành viên khác cũng đều cảm động.
Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trương Văn Trọng, cũng tràn ngập kính phục cùng ngưỡng mộ.
Thậm chí, khi Uông Đồng đem điều kiện giao dịch của Trương Văn Trọng hồi báo cho tổ trưởng Đặc cần tổ ở tổng bộ, vị tổ trưởng lão luyện cũng cảm khái vô cùng, thở dài thở ngắn.
Lúc này hắn liền hạ chỉ lệnh cho Uông Đồng: “Trương tổ phó ra giá thấp, là hắn có đạo đức tốt, nhưng Đặc cần tổ chúng ta cũng không thể mặt dầy chiếm tiện nghi của hắn.
Bằng không người khác sẽ châm biếm Đặc cần tổ chúng ta vắt cổ chày ra nước, tương lai cũng sẽ không có ai chịu giao dịch cùng chúng ta nữa.
Như vậy đi, Trương tổ phó cần linh tài liệu, chúng ta đều giao gấp đôi cho hắn.
Như vậy so sánh giá trị của ba trăm viên Tị Độc Đan chắc không kém bao nhiêu.”
“Dạ, tôi sẽ làm ngay.” Uông Đồng cũng không nghĩ tổ trưởng gia tăng gấp đôi số lượng linh tài liệu giao cho Trương Văn Trọng có gì không thích hợp, trái lại còn nghĩ lý ra nên như vậy.
Thậm chí tận sâu trong nội tâm của hắn, còn đang mắng vị tổ trưởng keo kiệt: “Chỉ gấp đôi thôi sao? Nếu như do tôi làm chủ, chí ít phải gấp ba mới được!”
Đương nhiên, nói như vậy hắn cũng chỉ dám nói trong lòng, làm sao dám nói ra ngoài.
Lúc này hắn dựa theo mệnh lệnh của tổ trưởng, bắt đầu điều động linh tài liệu mà Trương Văn Trọng cần thiết.
Cùng lúc đó, tổ trưởng Đặc cần tổ cũng nghĩ việc này phải báo cáo lên trên.
Vì vậy đã đem chuyện này báo cáo cho lãnh đạo trung ương cùng những môn phái tu chân có liên quan.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức này đã truyền khắp trung ương cũng tu chân giới.
Khi lãnh đạo trung ương nghe được việc này đều thở dài nói: “Tiểu Trương này, không chỉ bản lãnh vô cùng cao mình, có thêm một trái tim hiệp nghĩa vì nước vì dân! Có người như vậy, quả nhiên là phúc của đất nước!”
Mà những môn phái tu chân từng tham gia việc này, đều phái đệ tử tinh anh đến Đặc Cần tổ lịch lãm, đồng thời tham gia nhiệm vụ tại Vịnh Ả Rập lần này.
Trong những ngày đó, bọn họ không ngừng quan tâm lo lắng cho các đệ tử tinh anh.
Lần này chuyện Đặc cần tổ muốn mua đan dược giải độc, bọn họ cũng hay biết, sau khi hợp mưu hợp sức, có khả năng cung ứng cũng chỉ là tam phẩm Hóa Độc Đan mà thôi.
Cho nên, khi bọn hắn nghe nói, Phong Sơn phái vừa được thành lập gần đây, dùng giá cả rất thấp bán ra ba trăm viên ngũ phẩm linh dược Tị Độc Đan cho Đặc cần tổ, để hóa giải nguy cơ của thành viên tại Vịnh Ả Rập, trong lúc kinh ngạc vì sao Phong Sơn phái có được nhiều Tị Độc Đan như thế, bọn họ cũng sản sinh hảo cảm rất lớn với Phong Sơn phái.
Thậm chí không hề ít môn phái tu chân, còn nghĩ chính vì chuyện này đã thiếu Phong Sơn phái một nhân tình.
“Từ nay về sau, đệ tử trong môn phái nếu gặp đệ tử Phong Sơn phái, phải lễ phép đối đãi, phàm là những chuyện họ cần giúp đỡ, thì không thể chối từ! Lần này chúng ta thiếu Phong Sơn phái một nhân tình, ngày sau phải hoàn lại gấp bội mới được! Bằng không, người khác sẽ chế nhạo chúng ta không hiểu cách báo ân!”
Ở trong đoạn thời gian này những phát biểu cùng loại đều từng xuất hiện trong rất nhiều môn phái tu chân.
Mà cái nhìn của tu chân giới đối với Phong Sơn phái, cũng từ chỗ như nhìn nhà giàu mới nổi ban đầu, biến thành đại hào kiệt nghĩa bạt vân thiên!
Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng Phong Sơn phái, lại lần nữa trở thành đứng đầu tu chân giới.
Rất nhiều môn phái tu chân vốn cũng không dự định tham gia hội đấu giá đầu năm sau tại Vân Thai thị do Phong Sơn phái và Hà Phi Quan tổ chức, cũng đã bắt đầu làm chuẩn bị, dự định đến lúc đó đến tham gia náo nhiệt, ngay mặt hướng Phong Sơn phái bày tỏ lòng cảm kích cùng biết ơn.
Đồng thời bọn họ cũng muốn nhìn, Phong Sơn phái ngoại trừ Tị Độc Đan, còn có thứ gì khác tốt hơn cần bán hay không...
Đương nhiên, việc này Trương Văn Trọng cũng không biết được.
Nếu như hắn biết, lần này chuyện bán Tị Độc Đan cho Đặc cần tổ không ngờ lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ cũng sẽ dở khóc dở cười đi thôi? Hắn vừa nghĩ, giao dịch lần này mình đã kiếm được rất khá, nhưng đối phương cứ cho rằng hắn đạo đức tốt nên không chịu chào giá, còn cố sức nhét thêm cho hắn càng nhiều...Giao dịch như vậy quả nhiên là khó có được!
Đây thật đúng là ứng với câu thành ngữ, “dụng tâm trồng hoa hoa không sống, vô tâm trồng liễu liễu xanh um”!
Sau khi cùng Uông Đồng bàn xong điều kiện giao dịch, Trương Văn Trọng đưa số điện thoại của Trần Nhàn giao cho bọn họ, để cho bọn họ ngày sau tiến hành giao dịch với Trần Nhàn.
Đối với an bài này, Đặc cần tổ tự nhiên không có gì dị nghị.
Sau khi hai bên bàn xong, lúc đó liền nói lời từ biệt.
Mấy thành viên của Đặc cần tổ cũng không muốn chậm trễ, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Nhàn, câu thông chuyện giao dịch.
Mà Trương Văn Trọng lại quay về suối nước nóng ngoài trời, cùng người của Trương, Vưu tiếp tục tham gia cuộc uống rượu trò chuyện ngắm cảnh tuyết rơi.
“Văn Trọng, những người vừa rồi đều là bạn của con sao? Sao mới đây đã đi, không lưu lại chơi một chút?” Nhìn thấy đám người Lâm Phong rời đi, Trương Trạch Thụy hiếu kỳ hỏi.
“À, bọn họ còn có việc muốn làm.” Trương Văn Trọng nói: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta lo việc chúng ta thôi.”
Vưu Giai cũng tiến đến bên tại hắn, nhỏ giọng dò hỏi: “Trọng ca, những người vừa rồi đều là thành viên của Đặc cần tổ