Sau khi Trương Văn Trọng thu thập thỏa đáng, chuẩn bị cùng mọi người rời khỏi Phù Bảo Tông, những đệ tử do những tu chân môn phái ở xa hơn phái đến tiếp viện mới chạy được tới nơi này.
Khi bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong Phù Bảo Tông, đều thất kinh, cũng không hề ngờ tới, môn phái tu chân xếp hạng chín mươi bảy trong một trăm môn phái Địa Tự Hào, đã trong thời gian ngắn toàn bộ bị diệt môn.
Những môn phái tu chân đến trễ, vội vàng hướng đám người Lục Hòe hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
Mà đám người Lục Hòe, cũng tuân thủ hứa hẹn nghiêm ngặt, vẫn không hề tiết lộ mày may về chân tướng chuyện Phù Bảo Tông bị diệt, chỉ nói nhờ vào lực lượng của mọi người, trải qua một phen chiến đấu gian khổ, mới san bằng được Phù Bảo Tông.
Đối với câu trả lời như vậy, những môn phái tu chân đến chậm tuy cũng có hoài nghi, nhưng cũng chỉ đành tin tưởng.
Sau khi hàn huyên vài câu với họ, Trương Văn Trọng dẫn theo Trần Hi xuống núi, hắn còn phải chạy tới Cửu Phong sơn để lo công việc, ngày mai đã là đêm ba mươi giao thừa, hắn phải có mặt trong nhà cùng người nhà mừng năm mới, cho nên phải đem toàn bộ sự tình giải quyết cho xong trong ngày hôm nay.
Lúc Trương Văn Trọng rời đi, đám người Lục Hòe đã đem lục phẩm đan dược Tam Thanh Đại Đạo Đan đưa ra biểu diễn cho những người tu chân đến muộn xem qua, có chút ít huyền diệu nói: “Các ngươi xem đây là gì?”
Trong những người tu chân đến muộn, cũng có người biết hàng, lúc này liền thất thanh kinh hô lên: “Hương vị, màu sắc, hình dạng..
.Lẽ nào chính là lục phẩm đan dược Tam Thanh Đại Đạo Đan?”
“Không sai.” Đám người Lục Hòe đắc ý dào dạt nói, phảng phất như Tam Thanh Đại Đạo Đan do chính bọn họ chế tạo ra.
“Các ngươi từ đâu có được Tam Thanh Đại Đạo Đan? Phương pháp luyện chế đan dược này, không phải đã sớm thất truyền rồi sao?” Những người tu chân đến muộn, trên mặt lộ ra biểu tình ước ao, lúc này có người muốn ra giá mua Tam Thanh Đại Đạo Đan trong tay đám người Lục Hòe.
Đám người Lục Hòe tự nhiên không muốn bán ra, đối với những môn phái tu chân có lịch sử mấy trăm năm như bọn họ mà nói, linh tài liệu gì đó cũng không thiếu, thiếu chính là loại đan dược cao phẩm như Tam Thanh Đại Đạo Đan.
“Mặc kệ các ngươi khai giá cao bao nhiêu, chúng ta sẽ không bán.” Nhìn biểu tình ước ao cùng thất vọng của những người vây quanh, trong lòng đám người Lục Hòe nổi lên cảm giác thật đắc ý.
Đồng thời cũng nhịn không được âm thầm may mắn, may là mình dẫn theo đệ tử đến nhanh, nếu như chậm chân như những người này, hiện tại Chẳng phải là hối hận muốn chết?
Trong lòng đang hô may mắn, Lục Hòe còn nói thêm: “Bất quá nếu các ngươi muốn mua Tam Thanh Đại Đạo Đan, ta có thể chỉ một con đường sáng.”
Những người tu chân đến muộn đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn, không hẹn cùng dựng lên lỗ tại, ngừng lại hô hấp, rất sợ nghe không lọt lời hắn nói.
Trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, làm Lục Hòe sảng khoái có chút phiêu diêu dục tiên.
Nhưng hắn cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, rất nhanh cười hì hì thay Trương Văn Trọng quảng cáo: “Vào thời gian đầu năm, ở Vân Thai thị sẽ tổ chức một hội đấu giá tu chân, nếu như các ngươi muốn có Tam Thanh Đại Đạo Đan, không ngại đến thử thời vận.”
“Hội đấu giá tu chân tổ chức tại Vân Thai thị đầu năm sao...” Những người tu chân đến muộn, hầu như cùng một lúc làm ra quyết định, đến lúc đó nhất định phải đến hội đấu giá tu chân nhìn xem.
Có thể mua được Tam Thanh Đại Đạo Đan là hay nhất, nếu như không mua được, mua thứ khác cũng không tệ lắm.
Cũng có người từ câu nói của Lục Hòe nhận ra chút mảnh khóe, lập tức đưa ánh mắt nhìn theo phương hướng Trương Văn Trọng rời đi, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt chợt hiện lên vẻ âm lãnh, nhưng đã bán đứng suy nghĩ trong lòng hắn.
Người khác không phát hiện, nhưng Lục Hòe đứng rất gần hắn liền nhạy cảm nhận ra.
Sau thoáng chau mày.
Lục Hòe nhìn Hoa Gian phái.
Liễm Sơn kiếm tông cùng Ba sơn Tiêu gia những đầu lình đã đạt thành quan hệ mình hữu với Phong Sơn phái nháy mắt, cùng đi tới bên cạnh người kia, vây quanh hắn.
Mà đệ tử trong tông phái của bọn họ, lại vây quanh đệ tử của người kia.
“Lục Hòe, các ngươi muốn làm gì?” Người này thấy thế thất kinh, cao giọng chất vấn.
Lục Hòe cười lạnh nói: “Không làm gì, chỉ muốn cho Ngụy Lăng ngươi, còn có một ít người tâm hoài bất quý một sự đề tỉnh, Trương tiên sinh và Phong Sơn phái, đã là mình hữu của mấy tông phái chúng ta.
Nếu như ai dám đối nghịch với Trương tiên sinh hoặc Phong Sơn phái, đó chính là muốn đối nghịch với toàn bộ tông phái chúng ta.”
BỊ xuyên thấu tâm tư, Ngụy Lăng xấu hổ không ngớt, đồng thời cảm giác sâu sắc khiếp sợ, vội vàng cười nói: “Lục Hòe, ngươi nói cái gì? Trương tiên sinh từng giúp Quý Đao môn chúng ta, chúng ta làm sao lại lấy oán trả ơn đây?” Cùng lúc đó hắn cũng vạn phần cảm khái thầm thắn: “Người biết luyện chế cao phẩm đan dược, thật đúng là không thể tổn thương nha”
Đối với lời nói của Ngụy Lăng, Lục Hòe không thể tin được, chỉ cười lạnh nói: “Dù sao ta muốn nói đều đã nói, nếu như Quý Đao môn các ngươi muốn dẫm chân lên vết xe đố của Phù Bảo Tông, thì cứ đi trêu chọc Trương tiên sinh và Phong Sơn phái đi.”
Nghe được ba chữ “Phù Bảo Tông”, lúc này Ngụy Lăng mới phục hồi lại tỉnh thần, vừa rồi Trương Văn Trọng mới cùng đám người Lục Hòe đem Phù Bảo Tông vốn bài danh trước cả Quý Đao Môn san bằng.
Vừa rồi mình lại muốn bất lợi đối với hắn, điều đó cùng muốn chết lại có gì khác nhau?
Mồ hỏi lạnh nhất thời từ quanh thân hắn tuôn ra, trong nháy mắt nhễ nhại, giống như mới từ trong hồ nước chui lên.
Nhìn thấy dáng dấp chật vật của Ngụy Lăng, đám người Lục Hòe hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Chỉ bằng hình dạng của Quý Đao Môn các ngươi, cũng xứng đi trêu chọc Trương tiên sinh? Hừ, quả nhiên là ngu xuẩn vô cùng.” Bọn họ cũng không còn hứng thú ở lại nơi này, đều dẫn theo đệ tử môn hạ rời khỏi Băng Xuyên sơn, quay trở về