Nguỵ Nhạc không khỏi có chút tức giận, hắn nghĩ Trương Văn Trọng là đang cố tình khinh rẻ mình.
Sau khi nói lầm bầm vài tiếng, trên mặt Nguỵ Nhạc lại hiện lên vẻ tươi cười dối trá, hắn vừa cười vừa nói với Trương Văn Trọng; “Tiểu Trương, tuổi của tôi lớn hơn anh vài tuổi, gọi anh một tiếng tiểu Trương vậy, anh làm việc trong tập đoàn Lam Thuẫn một tháng lương được bao nhiêu? Chắc cũng hai ba ngàn nguyên phải không? Hiện tại giá thực phẩm và phòng ở liên tục gia tăng, nếu chỉ dựa vào một chút tiền lương của anh, nuôi sống chính mình thì e rằng được, chứ muốn ở lại Ung Thành mua nhà mua xe còn thiếu thốn chút đó.
Chúng ta tốt xấu cũng coi nhứ có quen nhau, con người của tôi lại nhẹ dạ, không quen nhìn người khác khổ sở.
Như vậy đi, anh thẳng thắn từ chức đến chỗ tôi làm việc.
Tiệm trà của tôi vừa thiếu một người quản lý, về phần tiền lương tôi sẽ không bạc đãi anh đâu, cậy làm việc trong tập đoàn Lam Thuẫn bao nhiêu tiền lương? Nói anh, anh cho cậu gấp đôi!”
Giọng nói của Nguỵ Nhạc tuy rằng nghe như đang thành thật với nhau, nội dung của lời nói cũng giống như đang lo lắng cho tương lai của Trương Văn Trọng, nhưng chỉ cần tinh tế suy nghĩ là có thể phát hiện ra chỗ hiểm trong đó.
Đây rõ ràng hắn đang nhắc nhở Lâm phụ Lâm mẫu rằng tiểu tử này ngoại trừ còn trẻ tuổi ra thì không còn ưu thế gì khác.
Nếu như các người chọn hắn, đừng nói là mua nhà mua xe, nói không chừng còn phải nhờ con gái các người đến nuôi sống hắn.
Nói đến đây Nguỵ Nhạc không đợ Trương Văn Trọng hỏi mà tự giới thiệu luôn: “Kỳ thật tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ mở một tiệm trà và một tiệm mát xa chân, làm một ông chủ nhỏ.
Bác trai, bác giá, còn có Tử Mạn, mời mọi người cứ yên tâm, tôi làm toàn là làm ăn đàng hoàng, quyết không để những chuyện bậy bạ dính dáng đến làm ăn.” Sau khi vỗ ngực bảo chứng một phen, hắn tiếp tục dùn cái giọng điệu khoa khoang nói: “Tôi cũng không có tiền gì, chỉ ở ven biển mua một căn nhà, cùng mấy ngày trước mới đổi một chiếc xe mới.” Nói đến đây hắn móc ra chùm chìa khoá của chiếc Honda CR-V quay nhẹ nhẹ trên đầu ngón trỏ.
“Lại nữa rồi, lại nữa rồi, người này quả thật đúng là vua cưa bom!” Lâm Tử Mạn không biết nói gì nữa, hiển nhiên trước đó nàng đã gặp qua thế tiến công theo kiểu này của Nguỵ Nhạc.
Nàng lén lút đá vào chân Trương Văn Trọng, nhìn hắn mấp máy nói: “Anh còn suy nghĩ cái gì? Dựa theo lời kịch về thân phận đã chuẩn bị tốt trước đó mà nói, ngàn vạn lần đừng cho tên này tiếp tục kiêu ngạo nữa.”
Trương Văn Trọng còn chưa mở miệng nói, Nguỵ Nhạc đã chủ động tìm tới hắn.
“Chiếc xe này là Honda CR-V, cũng tiêu mất của tôi hai mươi vạn.
Ài, tiểu Trương à, cậu có lái qua chiếc xe giá hai mươi vạn chưa?” Nói đến đây, Nguỵ Nhạc ra vẻ mặt như chợt nhớ, vỗ trán áy náy nói: “Ây da, cậu xem tôi quá thẳng tính, có gì nói đó, thật không biết nguỵ biện.
Cậu vừa mới đi làm không lâu phải không? Đừng nói là xe giá hai mươi vạn, sợ rằng ngay cả Alto hay QQ còn chưa từng sờ qua!”
Nguỵ Nhạc thật rất hiểm độc, trong lúc nâng mình lên, cũng không quên đạp Trương Văn Trọng hai cái.
“Uhm, tôi không có lái qua loại xe hai mươi vạn hay Alto, QQ.” Trương Văn Trọng gật đầu nói.
Nguỵ Nhạc đối với câu trả lời của Trương Văn Trọng rất thoả mãn, cười ha hả thừa thắng xông lên nói: “A, tiểu Trương, cậu cũng có lái xe rồi sao?”
Không đợi Trương Văn Trọng trả lời, sắc mặt Lâm Tử Mạn liền sầm lại, bởi vì nàng đột nhiên nhớ rõ kẻ hở lớn nhất trong kế hoạch lần này chính là – xe!
Một nhân viên trung tầng của tập đoàn lớn lại không có xe, như vậy thân phận quản lý của hắn khẳng định sẽ