Thanh âm của Tôn Đình Quân tuy nhỏ, nhưng vẫn bị ba người Lục Hòe ở cách đó không xa nghe thấy.
Trên mặt ba người nhất thời dâng lên biểu tỉnh mù mịt.
Hiển nhiên là đối với hành động này của Tổn Đinh Quân có chút bất ngờ.
Bọn hắn theo bản năng thả chậm cước bộ dỏng tại lên nghe ngóng câu chuyện của hai người.
Đối với hành động của ba người Lục Hòe, Tôn Đình Quân đã thu vào trong tầm mắt.
Đối với mưu tính trong lòng bọn hắn, cũng đoán ra được một chút.
Bất quá lúc này hắn Chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện nhiễu sự đó.
Chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Trương Văn Trọng, sợ rằng Trương Văn Trọng sẽ từ chối lời đề nghị này của mình.
Trương Văn Trọng không có vội vàng đáp ứng Tôn Đình Quân, chỉ bình thản hỏi: “Ngài có thứ gì muốn cho tôi xem ư?”
Tôn Đinh Quân vội vàng trả lời: “Vật này là Hoa Gian phái chúng tôi ngẫu nhiên có được.
Cụ thế là bảo bối gì, tôi sẽ cấp cho anh một lời giải thích sau.
Nhưng tôi tin tưởng, lấy kiến thức uyên bác của Trương tiên sinh, nhất định sẽ nhìn thấu lai lịch và tác dụng của loại bảo bối này.”
Trầm ngâm một lúc sau, Trương Văn Trọng mới nói: “Cơm tối thì miễn thôi.
Nhưng thời gian vẫn còn sớm, vậy thì chúng tôi sẽ đi theo ngài một chuyến, nhìn xem cái bảo bối kia có chỗ nào diệu dụng.”
Tại hắn xem ra, Hoa Gian phái dù sao cũng là môn phái tu chân đứng hàng thứ năm mươi trong bảng Địa Tự Hào.
Bảo bối của bọn họ, hẳn là sẽ không quá kém cỏi đi?
Thấy Trương Văn Trọng ưng thuận lời đề nghị của mình, Tôn Đình Quân vui mừng khấp khỏi, liên tục nói không ngừng: “Hảo hảo hảo...Vậy thì chiếu theo lời của Trương tiên sinh đi.
Tôi liền phân phó đệ tử lái xe qua đón.”
“Tự chúng tôi có xe rồi, không cần làm phiền Tôn tiên sinh đâu.” Trương Văn Trọng nhẹ nhàng từ chối.
Nhưng lại vươn tay chỉ vào con Hắc Hùng Tỉnh nói: “Bất quá, đầu Hắc Hùng Tỉnh này thì đành phải nhờ ngài hỗ trợ, giúp tôi đưa nó về huyện Ẩn Ngạc đi.”
Mặc dù Trương Văn Trọng có rất nhiều biện pháp, để vận chuyển đầu Hắc Hùng Tỉnh này quay trở về huyện Ân Ngạc.
Nhưng nếu mượn được sức của Tổn Đình Quân, thì bản thân cũng khỏe hơn.
Quả nhiên Tôn Đinh Quân không hề do dự, liền khẳng khái gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề chuyện này giao cho tôi an bài đi.”
Hắn lập tức móc điện thoại ra, thông tri cho nhóm đệ tử Hoa Gian phái thường trực tại Vân Thai Thị, cũng dặn dò bọn họ xong, mới nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, đệ tử Hoa Gian phái đang lái xe vận tải đến ngôi làng này.
Bằng không, chúng ta đi ra ngoài ngã ba trước nhé? Cũng tiện vận chuyển con Hắc Hùng Tỉnh lên thùng xe luôn.”
“Được, chúng ta đi thôi.” Trương Văn Trọng gật đầu.
Lập tức cả đám người cùng nhau rời khỏi làng du lịch suối nước nóng này.
Nhìn theo bóng lưng đám người rời đi.
Lục Hòe không khỏi nhíu mày trầm ngâm.
Hoắc Thanh thì cũng mang vẻ mặt mù mịt: “Lão Tôn sao đột nhiên lại có bảo bối muốn cho Trương tiên sinh xem đây? Rốt cuộc bên trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì ah
Còn Tiêu Chắn thì híp mắt, suy đoán: “Các vị nói xem, liệu có phải lão Tôn muốn mượn chuyện này để lấy lòng Trương tiên sinh không?”
“Ai biết chứ? Nhưng khả năng này cũng rất lớn đi.” Nói tới đây, trong đôi con ngươi của Lục Hòe đột nhiên hiện lên một đạo tỉnh quang.
Theo sau hắn nhíu mày trầm giọng nói: “Còn có một khả năng nữa.., đó chính là lão Tôn muốn dùng bảo bối này để trao đổi lấy một lượng lớn đan dược ở trong tay Trương tiên sinh.”
Đầu tiên Hoắc Thanh cùng Tiêu Chân hơi sửng sốt.
Theo sau liếc mắt nhìn nhau một cái, mới nhất tề gật đầu.
Hiển nhiên đều cảm thấy lời của Lục Hòe nói rất có đạo lí.
“Quả nhiên lão Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định đâu.
Cũng không biết hắn muốn trao đổi bao nhiêu đan dược với Trương tiên sinh, vốn tưởng rằng, có thể loại bỏ hắn ra ngoài vòng cạnh tranh, nhưng không ngờ hắn lại có hậu chiêu dự bị...” Tiêu Chắn nhíu mày lẩm bẩm nói.
Đột nhiên ở trong lòng hắn dâng lên một ý niệm: “Xem ra mình cũng phải tìm biện pháp để thu gom một phần đan dược nhất phẩm thôi.
Nếu không, trong lúc đấu giá đan dược thất phẩm, rất có thể mình sẽ bị rơi xuống thế hạ phong...”
Nghĩ đến đây Tiêu Chắn vội vàng nhìn Lục Hòe, Hoắc Thanh chắp tay nói: “Hai vị, tôi còn bận một số chuyện riêng, đành phải cáo từ trước vậy.”
Hắn lập tức xoay người bỏ đi, tim một nơi vắng vẻ móc điện thoại ra, gọi cho tộc trưởng hảo hảo thương nghị việc này.
Thế nhưng, giờ phút này suy nghĩ ở trong lòng Lục Hòe và Hoắc Thanh cũng không sai biệt Tiêu Chắn nhiều lắm.
Hai người bọn hắn cũng chắp tay cáo từ nhau, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện về tông phái, cùng chưởng môn thương nghị đối sách.
Cùng lúc đó, đám người Trương Văn Trọng