“Cô có muốn đi chỗ nào không?” Sau khi đi ra khỏi tiểu khu Ung Thuý, Trương Văn Trọng nói: “Chúng ta cũng không thể cứ chạy xe loăng quăng trên đường như vậy chứ?”
“Ừm, anh nói cũng có lý, nhưng chúng ta nên đi đâu đây?” Lâm Tử Mạn nhíu mày nhẹ giọng nói.
Khi nàng trông thấy bóng đèn huỳnh quang ven hai bên đường loé lên thì đột nhiên nhớ tới một nơi mà chính mình luôn luôn muốn đến nhưng lại không có cơ hội.
“Hay chúng ta lên núi Trúc Khê đi? Tôi nghe bạn bè nói đứng ở trên sườn núi Trúc Khê có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm ở Ung Thành, sẽ được chứng kiến cảnh tượng rất mỹ lệ, chỉ tiếc là tôi vô duyên nên luôn không có cơ hội.
Hôm nay nhân tiện anh có xe, nhất định chúng ta phải chạy lên núi Trúc Khê ngắm cảnh đêm của Ung Thành nhé! Thời gian đi lên núi phỏng chừng cũng không mất bao lâu.” Nghĩ tới chuyện ngắm cảnh đêm, Lâm Tử Mạn liền trở nên hưng phấn.
“Được, vậy nghe theo lời của cô.
Chúng ta lên núi Trúc Khê.” Trương Văn Trọng gật đầu bẻ lái ở ngã tư tiếp theo hướng phía Trúc Khê sơn chạy tới.
Núi Trúc Khê nằm nay tại lân cận Ung Thành, độ cao so với mặt biển cũng bình thường nhưng phong cảnh tú lệ.
Khắp núi đồi chỉ sinh trưởng một loại tre trúc cho nên phong cảnh vô cùng thanh nhã.
Núi Trúc Khê chính là nơi mà người dân Ung Thành thích đến nhất vào mùa hạ.
Có thể mệnh danh là thánh địa tránh cái nóng oi bức tuyệt vời nhất.
Mỗi khi đến mùa hạ nóng bức sẽ có rất nhiều người lái xe lên núi hóng mát.
Nhưng chính quyền địa phương cho tới bây giờ vẫn chưa phát triển núi Trúc Khê trở thành đại điểm du lịch cho nên đường quốc lộ không chỉ gập ghềnh uốn lượn mà tình hình giao thông cũng không được tốt lắm.
Chỉ dựa vào hai điểm này đã khiến cho rất nhiều người phải chùn bước.
May mắn kĩ thuật lái xe của Trương Văn Trọng không tệ, cho dù ở trong đêm tối cũng lái vô tư.
Sau nửa tiếng Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn đã tới sườn núi Trúc Khê, hơn nữa còn dừng lại ở bên cạnh một lương đình nghỉ mát cũ kỹ.
Lâm Tử Mạn mau chóng mở cửa xe ra, nhanh chân bước tới lương đình.
Nàng dang rộng hay tay cảm thụ từng cơn gió mát thổi qua sườn núi.
Đồng thời cũng quan sát cảnh đêm mỹ lệ của Ung Thành từ trên cao.
Ngắm nhìn ánh đèn ne-on hoa mỹ phía thành phố, Lâm Tử Mạn trở nên cao hứng dị thường.
Nàng giống như tiểu hài tử khoa chân múa tay, miệng tươi cười hớn hở.
“Wow, đứng ở đây ngắm cảnh đêm thật sự là quá đẹp! Đáng tiếc hôm nay không đem theo máy ảnh, bằng không đã có thể lưu giữ lại cảnh tượng mỹ lệ này.”
“Ừm, đúng là rất đẹp.” Trương Văn Trọng đứng ở bên cạnh nàng, quan sát bầu trời đêm Ung Thành, khẽ gật đầu hàm hồ cười nói: “Ban ngày và ban đêm đứng ở nơi này ngắm nhìn phong cảnh là hoàn toàn bất đồng.
Ban ngày Ung Thành sầm uất rầm rộ, thật giống như một tráng hán khôi ngô.
Còn buổi tối Ung Thành lại vũ mị tinh lệ giống như một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ.
Nếu có cơ hội, ban ngày cô đến đây ngắm cảnh một lần nữa đi, chắc hẳn là sẽ phát hiện ra hai điểm bất đồng này.”
“Anh cũng biết nhiều thứ ha! Ngàn vạn lần đừng nói với tôi là anh tìm hiểu được những thứ này là từ trên mạng nhé.” Lâm Tử Mạn đùa giỡn nói.
“Cứ cho là như thế đi.” Nhìn bộ dáng của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng cười ha hả đáp.
Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "
Lâm Tử Mạn nhịn hết nổi cũng cười khúc khích theo.
Sau khi cười xong, Lâm Tử Mạn tò mò hỏi: “Như vậy, rốt cuộc là phong cảnh ban ngày đẹp hay là phong cảnh ban đêm đẹp?”
“Mỗi thời khắc đều có phong thái riêng,