Cả người Lưu Phong Huy đều ngây dại, ngây ngốc nhìn Trương Văn Trọng, nửa ngày cũng không hé răng.
Đối với chuyện gia nhập vào Phong Sơn phái, hắn chỉ hi vọng mà thôi, cũng không dám ôm ấp hi vọng quá lớn.
Bởi vì hắn bị không ít tông phái cự tuyệt qua, đều đã bị cự tuyệt thành thói quen.
Theo hắn xem ra, kết quà lần này hơn phân nửa cũng là cự tuyệt.
Dù sao Phong Sơn phái chính là tông phái do tiên nhân truyền thụ, làm sao lại đi coi trọng một người có tư chất không tốt, tuổi tác lại lớn giống như hắn?
Cho nên hắn hoàn toàn không hề ngờ tới, Trương Văn Trọng lại hỏi một câu như vậy.
Trở thành đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng?
Đây chính là ước mơ tha thiết của Lưu Phong Huy thậm chí là của rất nhiều tán tu.
Trương Văn Trọng là ai?
Đó là một cường già liên tục tiêu diệt hai môn phái lớn, chính là đệ tử thân truyền của tiên nhân a.
Có người nói, Trương Văn Trọng có tu vi cực cao, đồng thời nắm giữ vô số tiên pháp.
Nếu như có thể được hắn truyền thụ, dù chỉ một chiêu nửa thức, cũng vô cùng hưởng thụ.
Tin tức quá tốt thình lình xảy ra, làm Lưu Phong Huy hoàn toàn phát mộng.
Điều này giống như một người nghèo khó đã lâu, thỉnh thoảng mua vé số một lần, không ngờ lại trúng ngay giải độc đắc.
Thẳng đến khi Tô Hiểu Hồng đứng một bên không chờ được lầm bầm một câu: “Uy, ngươi rốt cục có nguyện ý trở thành đệ tử của lão sư ta không nha? Sảng khoái một chút được không? Đừng chậm trễ lãng phí thời gian.”
Lúc này hắn mới từ trong trạng thái thất thần vui mừng tỉnh dậy, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng nói: “Nguyện ý, nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý.”
Xích Hà đạo trưởng không khỏi lắc đầu thầm thở dài: “Mạng của người này thật tốt, không ngờ được Trương tiên sinh thu nhập môn hạ.
Tư chất của hắn tuy rằng không tốt, nhưng dưới sự giáo dục của Trương tiên sinh, nói vậy ngày sau sẽ có một phen tung hoành.
Ai, chỉ tiếc hắn trở thành đệ tử của Trương tiên sinh, ta cũng không tiện hướng hắn đỏi bồi thường nữa...!” Nhìn Lưu Phong Huy đã vui mừng đến choáng váng, chỉ biết đứng tại chỗ cười ngây ngô mà không biết làm gì khác, liền nhắc nhở: “Còn suy nghĩ cái gì? Nhanh lên quỳ xuống bái sư.”
Lúc này Lưu Phong Huy mới từ trong sự hưng phấn cùng kích động quá độ tỉnh táo lại, liền hướng Trương Văn Trọng quỳ rạp xuống đất, làm lễ bái sư.
Đợi sau khi hắn hành lễ hoàn tất, Trương Văn Trọng đưa tay nâng hắn lên, nói: “Từ nay về sau, ngươi là đệ tử của Trương Văn Trọng ta.
Ta sẽ truyền thụ một bộ công pháp thích hợp cho ngươi tu luyện, lại truyền thụ pháp môn luyện khí cho ngươi.
Nhưng chuyện chế tác đồ già đi lừa gạt, sau này ngươi không được làm nữa.”
Lưu Phong Huy vội vàng trịnh trọng bảo chứng: “Thỉnh sư tôn yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện nhục nhã danh dự sư tôn, nhục nhã Phong Sơn phái.”
“Như vậy tốt.” Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, lập tức quay đầu lại nói với Xích Hà đạo trưởng: “Sau đó tôi sẽ cho người đưa tới vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan cho các vị, xem như bù đắp tổn thất của lư hương hình thú Bạch Từ.
Bất quá tôi cũng hi vọng, chuyện liên quan tới việc Lưu Phong Huy chế tạo đồ giả, không nên tiết lộ ra ngoài.”
Xích Hà đạo trưởng vội vàng nói: “Yên tâm đi, Trương tiên sinh, chuyện ngày hôm nay Hà Phi Quan tuyệt đối sẽ giữ bí mật, sẽ không tiết lộ nửa điểm ra ngoài.
Nhưng chuyện bồi thường gì đó thì miễn đi.
Dù sao chỉ Trách chúng tôi thiếu ánh mắt, mới xem đồ già là bảo bối mà mua trở về...
Trương Văn Trọng xua tay, cắt đứt lời hắn nói: “Vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan các vị cứ nhận lấy đi.
Trương Văn Trọng này tuyệt đối sẽ không để cho bằng hữu có hại.”
Xích Hà đạo trưởng cũng không tiếp tục chối từ, cười ha ha nói: “Đã như vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
Cảm tạ Trương tiên sinh.”
Sở dĩ Trương Văn Trọng thu Lưu Phong Huy làm đồ đệ, một phần là bởi vì hắn thông tuệ cùng kiên trì, không có một tông phái nào chịu thu nhận hắn, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì tu luyện, đồng thời còn đạt được tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
Phần thông tuệ cùng kiên trì này, đủ để bù đắp sự thiếu hụt về tư chất của hắn.
Một phương diện khác, là bàn lĩnh chế tác pháp bảo giả của hắn.
Theo Trương Văn Trọng xem ra, bản lĩnh chế tác pháp bảo giả của Lưu Phong Huy, nếu được kết hợp với phương pháp luyện khí của hắn, nói không chừng có thể luyện chế ra một nhóm giả tiên khí có tính thực dụng.
Dù những đồ già này không có được uy lực như hàng chính phẩm, chí ít cũng có được uy lực của cấp bậc linh khí, then chốt chính là, đồ già cho Lưu Phong Huy chết tác, khí thế tuôn ra đúng là không kém gì tiên khí chính phẩm.
Cũng giống như thanh Hổ Khiếu kiếm vừa chấn động toàn bộ sân bóng, thừ hỏi, ngay khi đang chém giết nhau, người của phe mình đột nhiên lấy ra một kiện “tiên khí” tuôn trào khí thế mãnh liệt, sẽ làm đối phương hoảng sợ đến thế nào? Dù không làm đối phương sợ hãi đến tè ra quần, dập đầu cầu xin tha thứ, cũng có thể làm đối phương tâm trí đại loạn, do đó sẽ giảm mạnh sức chiến đấu phải không?
Huống chỉ, mục đích của Trương Văn Trọng không chỉ là tiên khí giả...
Bất quá việc này cũng không thích hợp nói trước mặt người ngoài.
Chỉ đợi sau buổi đấu giá kết thúc, lại bàn riêng với Lưu Phong Huy.
Sau khi dặn vài câu môn quy của Phong Sơn phái với Lưu Phong Huy, Trương Văn Trọng lại nói với mọi người: “Được rồi, chúng ta cũng đừng ở lại chỗ này đợi nữa.
Mau về phòng quỹ khách, tránh khỏi việc làm người khác sinh nghi, lại bỏ lỡ mua bảo bối.” Chợt quay sang nói với Lưu Phong Huy: “Ngươi không cần quay về khán đài phía tây nữa, theo chúng ta cùng đến phòng quỹ khách.”
“Dạ.” Lưu Phong Huy gật đầu đáp, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn cùng kích động.
Trên đường quay về phòng quỹ khách.
Tô Hiểu Hồng cười hì hì nhìn Lưu Phong Huy nói: “Uy, Lưu sư đệ, kêu một tiếng sư tỷ nghe một chút.”
Tuy nói tuổi tác của hắn lớn hơn Tô Hiểu Hồng rất nhiều, nhưng dù sao Tô Hiểu Hồng cũng là đệ tử đầu tiên của Trương Văn