Lâm Tử Mạn dọn dẹp phòng mình xong lại đi tới phòng làm việc của Trương Văn Trọng, cùng hắn trò chuyện về tai nạn giao thông tối hôm qua gặp phải.
Tuy rằng lúc nàng còng trong thời gian thực tập đã từng làm việc tại khoa cấp cứu, nhưng cũng chưa bao giờ chạy tới hiện trường tai nạn gần như vậy.
Tuy nhiên, khiến Lâm Tử Mạn càng thêm hiếu kỳ chính là bàn tay của Trương Văn Trọng.
Bởi vì đêm qua, đôi bàn tay của Trương Văn Trọng nhuộm đầy máu tươi, nhưng hiện tại đều đã khôi phục bình thường, thậm chí không hề nhìn ra được chút dấu vết nào.
“Tôi nhớ, đêm qua khi anh sát trùng băng bó, thương thế trên hai bàn tay của anh đều rất nặng, thế nào chỉ mới qua một buổi tối lại có thể khôi phục như lúc ban đầu vậy? Lâm Tử Mạn cau đôi mày, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của Trương Văn Trọng, không sao giải thích được.
Trương Văn Trọng tự nhiên không thể nói thật được, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói dối: “Lúc đó trời tối mịt, cho nên cô nhìn lầm thôi, thương thế của hai bàn tay tôi kỳ thực cũng không nặng, chỉ bị trầy da một chút.
Nhưng vì lây dính quá nhiều máu của Tôn Nguy cho nên nhìn qua thấy rất nghiêm trọng.”
“Thật sao?” Lâm Tử Mạn có chút hoài nghi, nhưng đúng thật lúc đó ánh đèn pha quá mờ, hơn nữa tâm tình nàng cũng rất khẩn trương, cho nên nàng không dám xác định, lúc đó thương thế hai tay Trương Văn Trọng đến tột cùng là nặng hay nhẹ.
Cuối cùng nàng đành tin vào cách nói của Trương Văn Trọng, dù sao Trương Văn Trọng dĩ nhiên phải rõ ràng thương thế của mình hơn nàng, hơn nữa nếu thương thế của Trương Văn Trọng đúng thật quá nặng, cũng không có khả năng chỉ qua một đêm lại có thể triệt để khôi phục như lúc ban đầu được.
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng y tế cũng đều lục tục đến làm.
Mắt thấy thời gian cũng sắp tới giờ hành chính, Lâm Tử Mạn cũng không tiện ở lại trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng nên xoay người trở về phòng của mình.
Trương Văn Trọng liền bắt đầu công việc thường ngày của mình.
Khi gần tới lúc tan ca buổi trưa, Vưu Giai xuất hiện ở bên trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng.
Ngày hôm nay Vưu Giai đã tận lực trang điểm và chuẩn bị kỹ lưỡng.
Toàn thân nàng trên dưới đều tràn đầy khí chất cao quý thanh nhã, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trông vô cùng mỹ lệ, dọc theo đường đi không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của cánh đàn ông.
Tay phải Vưu Giai cầm theo một túi xách, tay trái cầm bức Bách Thọ Đồ được gói kỹ càng.
Sau khi vào phòng làm việc của Trương Văn Trọng, Vưu Giai cười hỏi: “Hài, Trương tiên sinh, tôi đã tới, chừng nào anh mới tan sở?”
Trương Văn Trọng mỉm cười chào nàng, mới lấy ra điện thoại di động trong túi quần nhìn thời gian rồi nói: “Nhanh, còn khoảng nửa tiếng nữa là tan ca.”
Vưu Giai chỉ chiếc ghế bên trong phòng nói: “Tôi ngồi đây chờ anh được chứ?”
Trương Văn Trọng lấy xâu chìa khoá của chiếc BMW đưa cho Vưu Giai, cười khổ nói: “Cô lái xe ra trước, ở trên xe chờ tôi.”
“Vì sao?” Vưu Giai thật sự không giải thích được.
Trương Văn Trọng chỉ chỉ nam sinh viên đang đỏ mặt lén lút ngắm nhìn Vưu Giai, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói: “Nếu cô còn ở đây, tôi nghĩ bọn họ sẽ ở mãi đây không chịu rời đi nữa.”
“Hì hì …” Vưu Giai không khỏi bật cười run rẩy cả người, bởi vì câu nói của Trương Văn Trọng là một cách biến tướng khen ngợi nàng xinh đẹp, dù một cô gái xinh đẹp thế nào cũng vẫn thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, Vưu Giai cũng không ngoại lệ: “Tốt lắm, tôi chờ anh ngoài cửa, tan tầm nhớ nhanh ra nhé.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Lúc Vưu Giai vừa đi, nam sinh viên vẻ mặt đỏ bừng lập tức dò hỏi: “Ai, bác sĩ, vị ngự tỷ cực phẩm vừa rồi là ai vậy? Không phải là bạn gái cảu anh đó chứ? Anh thật đúng