Đám người Từ Văn đang muốn làm gan hỏi Trương Văn Trọng đến tột cùng là muốn làm gì, nhưng không đợi bọn hắn hỏi ra, chuôi kiếm quang giắt trên đỉnh đầu đột nhiên đánh xuống nhanh hơn, hiệp cùng trọng lực vạn cân “oanh” một tiếng đặt trên người bọn hắn.
“Ca ca…” Tiếng xương cốt gãy vang lên liên miên không dứt, trước cỗ lực lượng đáng sợ, bọn hắn ngay cả cơ hội rên rỉ cũng không có, trực tiếp ngất đi.
Người duy nhất không ngất chính là Từ Văn.
Không bị ngất, xương cốt của Từ Văn cũng không gãy.
Bởi vì cỗ trọng lực vạn quân trên người hắn, không ngờ tiêu tán vô hình trong nháy mắt, hắn thậm chí có thể tay chân cùng sử dụng bò lên khỏi mặt đất.
Nhưng Từ Văn cũng không vội vã chạy trốn, mà kinh hồn vị định nhìn biệt thự, tuy rằng hắn căn bản không thể nhìn thấy gương mặt của những người bên trong, thế nhưng trong nội tâm hắn cuộn trào sự kinh khủng cùng tuyệt vọng mãnh liệt.
Ngay lúc cỗ trọng lực tiêu tán, linh lực trong cơ thể Từ Văn cũng biến mất theo, mặc cho hắn nỗ lực thế nào, cũng không có một tia linh lực xuất hiện.
Đối với Từ Văn mà nói, không còn linh lực so với cái chết càng đáng sợ.
Lúc này hắn không còn ngạo khí như trước, vẻ mặt tuyệt vọng run run nói: “Linh lực đâu? Linh lực của ta đâu? Ngươi…đến tột cùng ngươi đã thi triển tà pháp gì?”
Trương Văn Trọng cũng không trả lời vấn đề của hắn, nói: “Trở lại nói cho sư trưởng các ngươi, nếu bọn họ không hiểu làm sao giáo dục môn hạ đệ tử, vậy để ta thay họ quản giáo một chút.
Mặt khác những tên kia tạm thời ở lại chỗ ta.
Nếu như muốn đem họ về, gọi sư trưởng họ đến nhận lỗi, đưa lên linh tài liệu cao phẩm trao đổi đi.”
Từ Văn ngây ngốc, mấp máy môi muốn nói vài câu chửi mắng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Bởi vì ngay lúc này dũng khí và ngạo khí của hắn đã biến mất không còn sót chút gì.
Hắn nhìn đám sư đệ nằm trên mặt đất ngất xỉu, đột nhiên thấy lạnh cả người, cũng không dám tiếp tục ở lại chỗ này, vội vã xoay người bỏ chạy.
Ngay lúc này, một thanh âm sắc nhọn từ trong biệt thự truyền ra: “Muốn chạy như vậy sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Ngày trước các ngươi làm hại ta biến thành một con chim trụi lông.
Hiện tại, ta cũng muốn cho các ngươi bị giống như ta.”
Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh nhỏ nhắn đột nhiên bay ra, chính là Tam Túc Ô bị rụng hết lông.
Nó đang dự định đánh chó rơi xuống nước.
Tam Túc Ô cũng không thương cảm cho những đệ tử Nhất Nguyên đạo tông, mở miệng phun ra một đạo Thái Dương tinh hỏa, trong nháy mắt đã đem Từ Văn cùng những tên đệ tử bao phủ trong hỏa diễm.
Năng lực nắm chắc ngọn lửa của nó đã đạt tới khả năng lô hỏa thuần thanh, Thái Dương tinh hỏa cũng không làm bỏng bọn hắn, nhưng đem quần áo, lông tóc toàn bộ thiêu thành tro tàn, để cho thân thể bọn hắn hoàn toàn trụi lủi.
Báo xong thù tâm tình Tam Túc Ô thật tốt, phe phẩy cánh thịt, xoay người bay trở vào trong biệt thự.
Tuy rằng biết quần áo và lông tóc trên người đều bị thiêu hủy, nhưng Từ Văn cũng không dám dừng lại kiểm tra, chỉ co hai chân chạy trốn như bay.
Tuy rằng lúc này đã là buổi tối, nhưng người đi ngoài đường còn rất nhiều.
Khi Từ Văn trần truồng từ trong tiểu khu biệt thự Hải Vận chạy ra, nhất thời liền khiến cho một mảnh oanh động.
“Hắc, mau nhìn, bên kia có người đang trần truồng chạy.”
“Không nghĩ tới, trong Ung Thành chúng ta cũng có người trần truồng chạy, đây thật đúng là chuyện lạ.”
“Người này trần truồng là vì nghệ thuật, hay muốn kháng nghị chuyện gì? Má ơn, thật quá hăng hái.”
Gương mặt Từ Văn đã sớm đỏ như mông khỉ.
Nếu như ở trước đây, hắn đã sớm thi pháp đem ký ức của những người này xóa đi, thậm chí còn cho bọn họ một chút giáo huấn, ai bảo bọn họ đui mù, dám chê cười hắn? Thế nhưng hiện tại hắn đã không còn linh lực, trở thành người thường, mặc dù biết chú ngữ, nhưng không thể thi triển pháp thuật.
Cho nên hắn chỉ đành học dáng dấp đà điểu, vùi đầu bỏ chạy.
Trong lòng chỉ suy nghĩ làm sao nhanh chóng thoát khỏi địa phương đáng sợ này.
Những kinh lịch của Từ Văn, Trương Văn Trọng bọn họ cũng không hay biết.
Ngay khi hắn vừa bỏ chạy, Trần Nhàn đã dẫn Lưu Phong Huy cùng các đệ tử chạy tới, được hắn phân phó, đem những đệ tử Nhất Nguyên đạo tông trói lại, áp tải tới biệt thự gần đó nhốt kỹ.
Ngay khi nhóm người Trần Nhàn đang bận rộn, hắn lại quay lại mỉm cười nói với Xích Hà đạo trưởng cùng Trác Thanh Liên: “Được rồi, những vị khách không mời mà đến đã bị tôi giải quyết.
Hiện tại chúng ta tiếp tục hoàn thành cuộc giao dịch dang dở.” Hắn chỉ vào hộp mật mã: “Mở ra đi, cho tôi xem thử bên trong đó là loại tài liệu gì.”
Tuy rằng hắn không đem sự tình vừa rồi để vào lòng, nhưng không đại biểu hai người kia cũng vậy.
Xích Hà đạo trưởng cũng không vội vã mở ra, mà lòng lo lắng nói: “Trương tiên sinh, đó là đệ tử của Nhất Nguyên đạo tông