Vốn cho rằng đi ra khỏi biệt thự của Trương Văn Trọng, ác mộng xem như có thể kết thúc, nhưng Vương Huyền Xử cùng đám đệ tử rất nhanh liền biết, ác mộng cũng không được kết thúc như vậy.
Bởi vì linh lực bị Trương Văn Trọng dùng một loại thủ pháp đặc thù phong ấn, cho nên Vương Huyền Xử cùng đám đệ tử cũng biến thành người thường, không còn khả năng dựa vào đạo pháp viễn độn chung quanh, chỉ có thể dùng phương pháp đi bộ rời khỏi tiểu khu biệt thự Hải Vận.
Ngay khi bọn hắn vừa đi tới cửa lớn của tiểu khu, chuẩn bị nối đuôi nhau đi ra ngoài, các nhân viên an ninh tìm tòi khắp tiểu khu cũng không có kết quả, cũng trùng hợp ngay lúc này quay về phòng trực ban ngay cửa tiểu khu.
Lúc này tâm tình các nhân viên an ninh đều có vẻ ác liệt, đây cũng hoàn toàn có thể hiểu được, vô luận là ai ở đêm hôm khuya khoắc bị đánh thức, lại đi trong gió lạnh hao tâm tốn sức tìm tòi một phen nhưng không có kết quả, chỉ sợ tâm tình cũng không tốt lên nổi.
Huống chi bởi vì chuyện quỷ dị xảy ra trong buổi tối hôm nay, bọn họ còn bị người trách cứ không ngừng, lửa giận trong lòng thật sự cuồn cuộn tràn đầy a.
Thẳng đến lúc này, còn có bảo an đang tức giận lầm bầm: “Chuyện này thật sự là quá cổ quái, mọi người trong tiểu khu đều nghe được tiếng đánh nhau, thế nhưng chúng ta đã tìm tòi hết các góc, nhưng chút dấu vết cũng không phát hiện, chẳng lẽ thực sự là thứ dơ bẩn gì đang quấy phá sao?”
Ngay lúc này, đội trưởng đang đi trước đội ngũ, một chân đã bước vào phòng trực ban đột nhiên dừng chân lại, trừng lớn hai mắt nhìn phương hướng cửa lớn tiểu khu, miệng tràn đầy kinh ngạc “di” một tiếng chỉ về cửa lớn, giọng nói khẩn trương mà kích động kêu lên: “Các cậu mau nhìn, đó…đó là người phải không?”
Theo phương hướng tay chỉ của đội trưởng nhìn lại, các nhân viên an ninh rất nhanh thấy được đám người Vương Huyền Xử, sau thoáng chần chờ họ liền ồn ào phát biểu ý kiến:
“Hẳn là người a? Bọn họ đều có bóng…”
“Bọn người này nhìn qua mặt mũi bầm dập, trên người còn mang thương tích, vừa rồi động tĩnh bên trong tiểu khu khẳng định do bọn hắn lăn qua lăn lại làm ra.”
“Thật không biết vừa rồi bọn người này núp chỗ nào, không ngờ tránh thoát sự tìm tòi của chúng ta.
Nhưng ông trời phù hộ, nhượng chúng ta lúc này gặp được bọn hắn.”
Sau khi xác định đám người đi ra cửa tiểu khu là người chứ không phải quỷ, sự kinh khủng trong lòng các nhân viên an ninh nhất thời cũng biến mất sạch, chỉ còn lại đằng đằng lửa giận.
Đội trưởng bảo an túm chặt gậy cảnh sát trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các anh em, chính là bọn người kia làm hại chúng ta đêm hôm khuya khoắc phải chạy khắp tiểu khu, chính là bọn người kia làm hại chúng ta bị trách cứ, mọi người nói, nên làm gì bây giờ?”
Biểu tình các nhân viên an ninh lúc này không khác gì hắn, đều nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đám người Vương Huyền Xử, ánh mắt như muốn giết người.
Lúc này bọn họ trăm miệng một lời rống ra một câu: “Trước tiên đánh bọn hắn thành đầu heo, sau đó báo cảnh sát bắt bọn hắn.”
“Vậy còn chờ cái gì? Lên tấu bọn hắn.” Đội trưởng bảo an rống lên một tiếng, quơ cảnh côn trong tay, dẫn đầu nhằm phía đám người Vương Huyền Xử.
Những bảo an còn lại, cả đám như mãnh hổ xuống núi, như sói đói chụp mồi, theo sát phía sau hắn gào thét nhằm về phía đám người Vương Huyền Xử.
Lúc vừa mới bắt đầu, đám người Vương Huyền Xử thật không đem đám bảo an đặt trong mắt.
Dù sao bọn hắn đã từng là người tu chân cao cao tại thượng, đừng nói là mười mấy bảo an, coi như là một trăm quân nhân được huấn luyện cũng chỉ phất tay là có thể giải quyết.
Nhưng vấn đề là bọn hắn hiển nhiên đã quên linh lực trong cơ thể đã bị Trương Văn Trọng phong ấn.
Giờ khắc này, bọn hắn không còn linh lực, cũng không có gì khác với người thường.
Một đệ tử Nhất Nguyên đạo tông thậm chí lộ vẻ mặt chẳng đáng nhìn các nhân viên an ninh đang lao tới ngoắc tay, khiêu khích kêu gào: “Một đám phàm phu tục tử còn dám gọi nhịp với chúng ta? Hừ, thật sự là không biết sống chết.
Cũng tốt, để chúng ta đem sự tức giận hôm nay đều phát tiết trên người các ngươi đi.”
“Phanh.”
Một tiếng đánh nặng nề chợt vang lên, một gã bảo an cầm cảnh côn trong tay đánh thẳng lên trên mặt tên đệ tử, đánh tới máu mũi hắn bay ngang đồng thời cũng làm hắn phác thông một tiếng liền té xỉu trên mặt đất.
Thẳng đến lúc hôn mê, tên đệ tử còn tràn đầy nghi hoặc trong lòng thầm nói: “Ta là người tu chân nha, thế nào lại bị phàm phu tục tử đánh bất tỉnh?”
Đám người Vương Huyền Xử còn chưa kịp tỉnh táo lại từ biến cố này, những bảo an như sói như hổ cũng đã lao tới trước người bọn hắn, quơ cảnh côn trong tay đổ ập trút xuống người bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên lại vang vọng tiểu khu biệt thự.
Tuy rằng từ nhân số mà nói, đám người Vương Huyền Xử chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, có tới ba mươi người.
Nhưng vừa rồi bọn hắn mới bị thủ hạ yêu quái của Trương Văn Trọng đánh một trận, thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, lúc này có khả năng phát huy ra sức chiến đấu tự nhiên là đại suy giảm, linh lực mất hết càng làm sĩ khí hạ thấp.
Mà bên bảo an, trong lòng nghẹn một ngụm lửa giận cùng oán khí, sĩ khí chiến đấu dâng cao tới cực điểm.
Cho nên trận chiến này vừa đánh lên, đám bảo an đã đánh cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ…
Trận tranh đấu này, tự nhiên lại lần nữa