Lời châm chọc khiêu khích của Trình Văn Lộ không làm hắn tức giận, nhưng chọc giận những người khác, lúc này có người lạnh lùng trả lời một câu: “Chính mình không bản lĩnh, lại đổ thừa người khác nhờ vận khí, Trình tiểu thư cô đúng là đủ vô lại.
Thảo nào vừa rồi lão thiên gia cũng nhìn chướng mắt, muốn nghiêm phạt cô…”
Nghe câu nói đó, Trình Văn Lộ muốn phát hỏa, thế nhưng trong đầu chợt nhớ tình cảnh luân phiên quỳ xuống thật quỷ dị, trên lưng nhất thời thấy lạnh giá cả người, nguyên bản lời nói đã tới bên mép, lại bị cô ta nuốt trở vào.
Lúc này hắn căn bản không có tâm tình đi phản ứng Trình Văn Lộ, lại dùng châm cứu giúp Dương Lệ Uyển giảm đau, hắn lại rút ra bốn lôi châm, mới nói: “Không cần cảm ơn, tôi là một bác sĩ, cứu người vốn là chức trách của tôi.
Huống chi cô là bạn học của Lâm Tử Mạn.
Vì công hay tư, tôi cũng phải giúp cô chữa bệnh.”
Câu nói khiêm tốn của hắn, lập tức khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi, có người còn so sánh hắn với Thường Thiên Thành, nói: “Nhìn xem Trương tiên sinh, đó mới là phong phạm của người hành y.
Không giống có chút người, khoác lác lợi hại, thế nhưng khi gặp khó khăn lại đánh thối trống lớn, sợ gánh chịu trách nhiệm…”
Sắc mặt Thường Thiên Thành lúc xanh lúc trắng, rồi lại không cách nào phản bác, bởi vì khi Dương Lệ Uyển phát bệnh, hắn đích thật là sợ gánh chịu trách nhiệm, nên không áp dụng thi thố cấp cứu, mà kiến nghị đưa đến bệnh viện.
Bất quá từ ý nghĩa nào đó mà nói, kiến nghị của Thường Thiên Thành kỳ thực không sai, đưa tới bệnh viện tiếp thu trị liệu hệ thống, đích thật ổn thỏa hơn tiến hành cấp cứu giản đơn tại nơi này rất nhiều.
Chỉ bất quá người thường căn bản không hiểu đạo lý này, bọn họ chỉ biết là Trương Văn Trọng chỉ dùng bốn lôi châm đã giúp Dương Lệ Uyển khôi phục lại bình thường, mà Thường Thiên Thành chỉ giục giã đến bệnh viện, dù điện thoại cấp cứu cũng không gọi giúp đỡ, thậm chí còn muốn gây trở ngại Trương Văn Trọng cứu trị cho Dương Lệ Uyển.
Hai bên so sánh, bọn họ tự nhiên nghĩ Trương Văn Trọng rất không tệ, Thường Thiên Thành không thể sánh bằng.
Hơn nữa nhân duyên của Trình Văn Lộ quá kém, cho nên thái độ của họ đối với Thường Thiên Thành cũng biến thành làm khó dễ.
Kỳ thực những điều này cũng do hai người tự tìm, cũng không trách được người khác, có câu nói rất đúng: Nếu muốn thu được sự tôn trọng của người khác, đầu tiên mình phải tôn trọng người ta trước.
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Lâm Tử Mạn nói: “Tử Mạn, giúp tôi mượn bút giấy, tôi viết đơn thuốc cho Dương tiểu thư.”
“Được.” Lâm Tử Mạn gật đầu đáp, xoay người đi ra khỏi phòng karaoke, không bao lâu đã trở về, đưa giấy bút cho hắn.
“Dương tiểu thư, bệnh của cô tôi đã châm cứu, tuy rằng tạm thời có thể khống chế, nhưng còn chưa khỏi hẳn.
Tôi viết cho cô đơn thuốc, sau khi về cô dựa theo đơn bốc thuốc về nấu uống.
Chỉ cần uống vài thang thì bệnh của cô có thể khỏi hẳn.” Hắn dặn dò Dương Lệ Uyển vài câu, lại viết xuống: Đương Quy, Sinh Địa, Đào Nhân, Hồng Hoa, Chỉ Xác, Xích Thược, Sài Hồ, Xuyên Khung, Kết Ngạnh, Xuyên Ngưu Tất, Cam Thảo vài loại dược liệu có công hiệu lưu thông máu huyết, hành khí giảm đau.
Thường Thiên Thành thò đầu qua, muốn xem Trương Văn Trọng khai ra đơn thuốc gì.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy một chuỗi tên thuốc Đông y, cũng hoàn toàn phát mộng.
Bởi vì hắn học Tây y, nhưng lại không hề nghiên cứu một chút nào về thuốc Đông y.
Dù biết được vài dược phẩm Đông y cùng vài bác sĩ Đông y, cũng chỉ là biết loại thuốc pha chế sẵn.
Vì vậy khi Trương Văn Trọng viết ra đơn thuốc, với hắn mà nói giống như nhìn thiên thư…
Lâm Tử Mạn cũng đang xem đơn thuốc do Trương Văn Trọng viết ra.
Nhưng so sánh với Thường Thiên Thành, trong nửa năm nay bởi vì hắn, nàng đã bỏ một phen công phu rất lớn về phương diện học tập thuốc Đông y, cho nên cũng nhìn ra đơn thuốc này là Huyết Phủ Trục Ứ Thang, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Trương ca, Huyết Phủ Trục Ứ Thang cũng có thể trị liệu bệnh xoắn buồng trứng cấp tính hay sao?”
“Đương nhiên có thể.” Hắn giao đơn thuốc cho Dương Lệ Uyển, dặn chút hạng mục chú ý, mới tủm tỉm trả lời câu hỏi của Lâm Tử Mạn: “Bệnh xoắn buồng trứng cấp tính, ở Đông y xem ra, chính do trệ huyết ứ máu mà dẫn phát.
Cho nên chọn dụng Huyết Phủ Trục Ứ Thang dùng để lưu thông máu ứ, hành khí giảm đau hiệu quả sẽ rất không sai.”
Lâm Tử Mạn gạt đầu, lấy ra một quyển sổ nhỏ, ghi lại những lời hắn vừa nói.
Tuy rằng Dương Lệ Uyển đột nhiên phát bệnh làm dọa mọi người hoảng sợ.
Thế nhưng bởi Trương Văn Trọng diệu thủ thần châm, đã giúp Dương Lệ Uyển qua cơn bệnh.
Cho nên hăng hái của mọi người cũng không bị ảnh hưởng, trái lại càng cao hứng hơn.
Bất quá hứng thú của họ không còn là hát hò, mà chuyển dời qua trên người Trương Văn Trọng.
Sau khi kiến thức qua y thuật của hắn, mọi người vây quanh người hắn, xăn tay áo nhờ hắn bắt mạch, nhìn xem thân thể của mình có khỏe mạnh hay không, có tai họa ngầm gì hay không.
Làm hắn có chút dở khóc dở cười chính là không ngờ có người còn ghé tai hắn lặng lẽ hỏi hắn những loại bí phương về thuốc tráng dương hay nở ngực…
Nhìn thấy Trương Văn Trọng được hoan nghênh, tức giận nhất chính là Trình Văn Lộ, cô ta đưa ánh mắt bao hàm oán giận nhìn tới lui trên người hắn cùng Lâm Tử Mạn, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: “Nhớ tới ngày xưa đi học, ngươi đã đoạt đi danh tiếng vốn thuộc về ta.
Mà hôm nay, vốn danh tiếng thuộc về bạn trai ta lại bị bạn trai ngươi cướp đoạt đi…Luận tiền, các ngươi không có nhiều bằng chúng ta, luận địa vị , các ngươi cũng không cao bằng chúng ta, dựa vào cái gì tranh với chúng ta? Tức chết ta, thật sự là tức chết ta.”
Trình Văn Lộ vốn muốn phát hỏa, nhưng lại sợ chuyện quỷ dị khi trước lại xuất hiện.
Sau một phen do dự, cô ta chỉ đành cắn chặt răng đem oán giận tiềm tàng trong ngực.
Sau khi hít sâu vài hơi, nhượng tình tự của mình ổn định một ít,