Khoảng buổi trưa Đàm Thanh đi tới phòng y tế, lúc nàng tới, hắn đang thảo luận tri thức y học cùng các vị chuyên gia.
Ở một bên còn có phiên dịch của vài y học viện cũng tới, đang ghi lại nội dụng thảo luận của họ.
Trước đó y học viện đã có thương lượng với hắn, muốn hắn giúp đỡ dịch ra một quyển về lý luận Đông y bằng nhiều thứ tiếng, dùng để mở rộng Đông y, nhượng bạn bè quốc tế đều biết Đông y là một môn khoa học, mà không phải vu y vu thuật.
Mà mấy phiên dịch này hôm nay tới là hiệp trợ với hắn.
Đương nhiên nội dung họ ghi lại cũng sẽ được hắn xem qua sửa chữa.
Nhìn thấy tràng cảnh trong phòng, Đàm Thanh không khỏi sửng sốt, sau đó nói đùa: “Trương ca, nơi này là phòng khám bệnh, hay là bộ ngoại giao? Sao lại có nhiều người ngoại quốc như vậy?”
Hắn ngừng nói, ra dấu mọi người nghỉ ngơi một chút, lại đứng dậy bước tới chỗ Đàm Thanh, mỉm cười nói: “Những người này đều là y học gia có hứng thú với Đông y, muốn tìm hiểu thêm về tri thức Đông y thôi.
Ai, tiểu Đàm, sao cô lại đột nhiên tới tìm tôi vậy?” Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn nàng, khẽ cau mày nói: “Gần đây cô gặp chuyện phiền lòng gì sao? Thế nào mỗi ngày chỉ ngủ có hai ba tiếng? Tuy rằng cô là một võ giả, nhưng nếu tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”
“Không phải chứ Trương ca, ngay cả mỗi ngày tôi ngủ mấy tiếng anh cũng có thể nhìn ra?” Đàm Thanh kinh ngạc há to miệng, sau khi cảm khái vài câu, mới nói: “Tôi tới tìm anh, là muốn anh cho tôi loại thuốc nào có tác dụng thanh tỉnh tinh thần, nhượng tôi có thể bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh.”
Hắn hồi đáp: “Nghỉ ngơi nhiều, thì ý nghĩ đương nhiên sẽ thanh tỉnh, cần gì phải uống thuốc? Nhìn bộ dáng của cô, cũng không giống như bị mất ngủ.”
Đàm Thanh cười khổ nói: “Phải có thời gian nghỉ ngơi tôi cũng sẽ không cần đến tìm anh.”
Hắn hỏi: “Thế nào, lại gặp vụ án gì vướng tay chân sao?”
“Đúng vậy…” Đàm Thanh gật đầu, cũng không nói rõ.
Hắn quay đầu lại nhìn trong phòng, bên trong chật ních người, đích xác không phải địa phương nói chuyện.
Suy nghĩ một chút, hắn thẳng thắn dẫn Đàm Thanh đi vào phòng Lâm Tử Mạn.
Lúc này Lâm Tử Mạn vừa khám bệnh xong cho một nữ sinh viên, đang cầm một quyển ghi bệnh lịch ghi chép lại, thấy hắn và Đàm Thanh đi vào, không khỏi sửng sốt, ánh mắt lộ ra vài phần dò hỏi.
Hắn cười nói: “Phòng tôi quá nhiều người, cho tôi mượn phòng cô dùng một chút.”
Lâm Tử Mạn ghi chép xong, liền giao đơn thuốc cho nữ sinh viên, mới đứng dậy nhường chỗ cho hắn ngồi, lại hỏi: “Cần tôi lảng tránh chút không?”
Hắn bật cười lắc đầu: “Chỉ là khai toa thuốc mà thôi, có gì cần lảng tránh?”
Sau khi xem mạch xong cho Đàm Thanh, hắn liền viết ra toa thuốc Đông y dưỡng tâm an thần giao cho nàng, đồng thời nói: “Tuy rằng dược vật có thể làm trí não tỉnh táo, dù sao cũng chỉ là tạm thời.
Cô nên chú ý nghỉ ngơi nhiều mới được.
Ai, gần đây cô gặp vụ án gì phiền phức vậy? Có tiện tiết lộ một chút không?”
“Không có gì không tiện cả, vụ án đều đã được đưa lên tin tức ti vi.” Đàm Thanh cười khổ nói: “Ung Thành chúng ta gần đây cũng không biết bị làm sao, trong vòng một tuần, không ngờ có hơn mười người mất tích thật kỳ lạ, bởi vì số người khá nhiều, nên đã tạo thành ảnh hưởng thật lớn trong xã hội, thậm chí còn dẫn phát ra tình tự khủng hoảng…”
“Vào ngày hôm qua tôi xem trong ti vi, thấy qua tin tức này.” Cũng giống như dân chúng bình thường, Lâm Tử Mạn cũng rất quan tâm đối với vụ án này.
Nàng không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng, vội vã hỏi: “Thế nào Đàm cảnh quan, mọi người có tìm được đầu mối gì không?”
Đàm Thanh cười khổ nói: “Nếu như tìm được đầu mối, tôi cũng không cần phiền não như thế.
Ai…cũng không biết hơn mười người đó xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên như bốc hơi khỏi nhân gian, không có một chút đầu mối để lại.
Hơn nữa tuổi tác, giới tính, thân phận của họ cũng khác nhau, quả nhiên làm chúng tôi sứt đầu mẻ trán, không biết bắt đầu điều tra từ đâu.”
“Không ngờ còn có chuyện như vậy…” Hắn khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ vụ án mất tích này cũng không đơn giản, nói không chừng lại có liên quan tới khe hở không gian trong Ung Thành.
Đàm Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, nói: “Ác, được rồi, Trương ca, trong số những người mất tích, có hai người anh cũng nhận thức.”
Hắn không khỏi sửng sốt, hỏi: “Người tôi nhận thức? Là ai?”
Đàm Thanh đáp: “Trong đó có một người là Tào Minh, là tên muốn truy đuổi tôi.
Căn cứ sự điều tra của chúng tôi, hắn bị mất tích vào ngày anh giáo huấn hắn.
Một người là Trình Văn Lộ, căn cứ lời nói của bạn trai cô ta, ngày cô ta mất tích đã từng cùng anh với một nhóm bạn đi ca hát ăn uống.”
Hắn còn chưa mở miệng nói, Lâm Tử Mạn lại thất thanh kinh hô: “Cô nói cái gì? Trình Văn Lộ mất tích? Điều này sao có thể?”
Đối với tâm tình kích động của Lâm Tử Mạn, Đàm Thanh có chút không giải thích được, hắn lại đơn giản tóm tắt kể lại quan hệ giữa Lâm Tử Mạn và Trình Văn Lộ, cùng chuyện xảy ra ngày hôm đó, giảng thuật lại cho nàng nghe một phen.
Cuối cùng lại cười khổ nói: “Nghe cô vừa nói như thế, sao tôi lại nghĩ, tôi cũng có thành phần hiềm nghi trong đó? Dù sao vô luận