Từ rất xa nhìn thấy hắn và Tô Hiểu Hồng, béo hòa thượng dẫn theo vị nữ cảnh bước tới đón.
Sau một lúc hàn huyên, béo hòa thượng chỉ vào vị nữ cảnh có tuổi tác chừng ba mươi, vóc người đẫy đà giới thiệu: “Trương tổ phó, vị này là cao thủ truy tầm hành tung của Đặc Cần tổ chúng ta trong tỉnh Thiên Nam.
Họ Hoàng tên Vấn Đình.
Đừng xem thường tu vi của nàng, chỉ có tiêu chuẩn Kết Đan kỳ.
Thế nhưng về phương diện truy tung, rất cao đó!”
Tính cách Hoàng Vấn Đình xưa nay rất cởi mở lại hào sảng, nàng cười dài đưa tay cho Trương Văn Trọng, nói: “Trương tổ phó, chào anh.
Đã nghe đại danh của anh từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt.”
Hắn đưa tay bắt tay nàng, hiếu kỳ nói: “Hoàng tiểu thư hẳn không phải là người của đội hình cảnh chứ? Cô đang công tác trong bộ môn nào của cảnh cục?”
“Đừng gọi tôi là Hoàng tiểu thư, nghe thật sự có chút không được tự nhiên.
Nếu như anh không ngại, cứ gọi tôi là Hoàng tỷ, nhìn ra tôi cũng lớn hơn anh vài tuổi phải không?” Dáng tươi cười trên mặt Hoàng Vấn Đình cũng không giảm bớt, nói: “Tôi đang làm việc tại tổng đài trực ban báo nguy của cảnh sát…”
Nếu như nói về tuổi tác, Hoàng Vấn Đình còn phải gọi Trương Văn Trọng là lão tổ tông.
Nhưng từ sau khi sống lại, hắn cũng không hề quan tâm đến chuyện này.
Hơn nữa tính cách Hoàng Vấn Đình cũng rất rộng rãi hòa đồng, rất dễ ở chung.
Cho nên hắn cũng nghe theo lời của nàng, xưng hô là Hoàng tỷ, lại nói: “Tuy rằng còn chưa nhìn thấy được bản lĩnh của Hoàng tỷ, nhưng tôi tin tưởng béo hòa thượng sẽ không thổi phồng.
Cao thủ truy tung tầm tích như chị, lại mai một ở trung tâm trực ban báo nguy của cảnh sát, có phải có chút đáng tiếc hay không?”
Hoàng Vấn Đình thở dài xòe tay nói: “Không có biện pháp, ai bảo lão công tôi không cho tôi làm hình cảnh làm chi? Hoàn hảo hắn không biết tôi là người tu chân, là thành viên Đặc Cần tổ, bằng không còn không nháo ngất trời với tôi sao?”
Tô Hiểu Hồng bị lời nói của nàng làm vui vẻ, cười chen vào nói: “Nếu hắn dám nháo với chị, chị cứ ly hôn hắn đi!”
Hoàng Vấn Đình liên tục lắc đầu, nói: “Như vậy không được! Tôi thật vất vả mới tìm được một người thật tình yêu tôi, tự nhiên phải nắm hắn thật chặt chẽ, làm sao thả cho hắn đào tẩu đây?”
Nghe được lời nói của nàng, Tô Hiểu Hồng không khỏi sửng sốt, khóe mắt len lén nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Hoàng Vấn Đình thân là người từng trải, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra mánh khóe trong đó.
Ánh mắt liên tục lướt qua lại trên người Tô Hiểu Hồng và hắn, âm thầm nói: “Xem ra, cô gái nhỏ này hơn phân nửa đã động tâm với Trương tổ phó, mình có nên giúp nàng không nhỉ?”
Béo hòa thượng lại không có được ánh mắt này, chỉ hỏi: “Trương tổ phó, chúng ta bắt tay điều tra từ chỗ nào?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Không cần sốt ruột, chờ Thường Thiên Thành tới rồi hãy nói.”
“Thường Thiên Thành? Đó là ai?” Béo hòa thượng khó hiểu hỏi.
Trương Văn Trọng nói ra thân phận của Thường Thiên Thành, sau đó đem tin tức nghe được nói lại cho ba người nghe.
Sau khi nghe hắn nói xong, trên mặt béo hòa thượng lộ ra biểu tình ngưng trọng, trầm giọng nói: “Xem ra suy đoán của Trương tổ phó đã chính xác hơn phân nửa.
Những vụ án mất tích, dù không phải do bọn yêu ma quỷ quái trốn ra gây nên, cũng không thoát được liên hệ với đám yêu tà!” Ngay lúc này, một chiếc xe màu xanh chạy tới dừng ngay bên cạnh họ.
Cửa sổ xe hạ xuống, Thường Thiên Thành thò đầu ra, nhìn Trương Văn Trọng nói: “Đi thôi.” Lúc này hắn mới phát hiện, bên người Trương Văn Trọng có ba người đang đứng.
Thường Thiên Thành đẩy cửa xe, đi tới trước người Trương Văn Trọng, hiếu kỳ đánh giá béo hòa thượng ba người, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ba vị này là bạn của anh…”
“Không sai.” Hắn gật đầu đáp: “Bọn họ tới hiệp trợ chúng ta điều tra vụ án mất tích.”
“Anh xác định?” Thường Thiên Thành kinh ngạc há to miệng, chỉ vào béo hòa thượng và Tô Hiểu Hồng nói: “Nữ cảnh này còn được, thế nhưng hai người này, một là nữ sinh, một là hòa thượng…bọn họ thật sự giúp được sao?”
Trương Văn Trọng cũng sẽ không nói cho hắn biết thân phận thật sự của ba người, chỉ nói: “Yên tâm đi, tuy rằng nhìn họ như vậy, nhưng đều là người có thể giúp đỡ.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Hoàng Vấn Đình đã đi tới bên xe mở cửa xe, lúc này mới nhìn Thường Thiên Thành hỏi: “Tối thứ sáu hôm đó, Trình Văn Lộ ngồi ngay vị trí này sao?”
“Đúng rồi, làm sao vậy?” Thường Thiên Thành lên tiếng, sau đó vẻ mặt mờ mịt nói thầm: “Kỳ quái, tôi nhớ vừa mới khóa cửa xe, sao cô ấy lại mở ra được? Lẽ nào là tôi nhớ lầm hay sao?”
Hoàng Vấn Đình được câu trả lời, cũng không tiếp tục để ý tới hắn, mà thò tay vào một bình thủy tinh mới lấy ra, giũ ra một nắm bột phấn màu xám trắng, tùy ý để rơi trên ghế.
Nhìn thấy một màn này, Thường Thiên Thành không khỏi ngây người ngẩn ngơ, lập tức bước nhanh tới bên người Hoàng Vấn Đình, cau mày bất mãn chất vấn: “Uy uy, cô đang làm gì vậy? Đổ vật gì trong xe tôi thế?”
Béo hòa thượng sợ hắn quấy rối công tác của Hoàng Vấn Đình, vội vã đi tới bên người hắn, cười ha hả nói: “Thí chủ đừng khẩn trương, Hoàng cảnh quan đang điều tra vật chứng thôi.”
“Điều tra vật chứng?” Vẻ mặt Thường Thiên Thành không tin, chỉ vào đống bụi trên ghế, chất vấn: “Ông đang nói giỡn phải không? Cảnh sát điều tra vật chứng, sao lại rắc bụi lên xe?”
Béo