Trong vùng Hán khu, không thấy một bóng ảnh nào đi lại.
Ở cái địa phương này, không chỉ không trông thấy mèo hoang như những vùng ngoại thành thông thường, mà ngay cả thanh âm của côn trùng chim chóc cũng không hề nghe thấy.
Nếu phía xa xa trong thôn làng kia không lóe ra ánh lửa mơ hồ, thì bốn người Trương Văn Trọng khẳng định sẽ hoài nghi, có phải mình đã bước vào U Minh Quỷ Vực hay không nữa.
Theo Hán khu xâm nhập vào trong, cỗ âm khí lạnh lẽo bức người cũng phát ra ngày càng dày đặc.
Không chỉ riêng Hoàng Vấn Đình, mà ngay cả Béo hòa thượng có tu vi Kim Đan kỳ, cũng nhịn không nổi, phải niệm tụng Kim Cương Kinh, dùng phương thức này để trấn an tâm tình.
Nơi này âm khí dày đặc có thể so sánh cùng địa phương ma quỷ sinh sống, không mèo không chó không côn trùng chim chóc nào ở.
Tựu đã không phải là một chuyện bình thường nữa rồi.
Vừa đi sâu vào trong Hán khu, Hoàng Vấn Đình liền nhíu mày.
Bởi vì Chỉ Yêu Bàn trong tay nàng đã hoàn toàn mất tín hiệu.
Khối cầu màu xanh biếc ở trên Chỉ Yêu Bàn quay nhanh như chớp.
Cuối cùng “phanh” một tiếng nổ tung, hóa thành một tầng bột mịn, theo gió phiêu tán đi.
“Địa phương này âm khí quá nặng, Chỉ Yêu Bàn vô dụng rồi.” Hoàng Vấn Đình thở dài, đem Chỉ Yêu Bàn nhét vào trong túi, cau mày nói: “Xem ra, phải dựa vào bản lĩnh của chúng ta thôi.”
Lúc này Trương Văn Trọng cũng nhíu mày.
Nguyên lai, từ lúc xâm nhập Hán khu bỏ hoang, hắn đã rải thần thức của mình ra ngoài.
Nhưng, khiến hắn kinh ngạc nhất chính là, thần thức của hắn cũng bị ngăn trở, không thể bao trùm toàn bộ nơi này.
Hiển nhiên, đây là do đám yêu ma quỷ quái ẩn trốn ở trong này đã bố trí trận pháp cùng cấm chế gây ngăn cản thần thức.
Chỉ là không biết, đám yêu ma quỷ quái làm việc này, xuất phát từ một loại cẩn thận, hay là chuyên môn dùng để đối phó hắn.
Bất kể như thế nào, sau khi phát hiện ra Hán khu bỏ hoang có điểm quái dị.
Trương Văn Trọng liền vận khởi tinh thần, cũng nhắc nhở Tô Hiểu Hồng, Béo hòa thượng và Hoàng Vấn Đình phải cẩn thận.
Hắn không muốn, phe mình sơ suất khinh địch mà rơi vào tình huống nguy hiểm.
Mặc dù trong vùng Hán khu bỏ hoang này có bố trí trận pháp cấm chế ngăn cản thần thức.
Nhưng Trương Văn Trọng vẫn dựa vào thần thức cường đại của chính mình, phát hiện ra ở khu nhà xưởng đổ nát phía trước, phảng phất như có chân khí của người sống sót.
“Ở trong nhà xưởng số 3, có mấy chân khí người sống, chúng ta hãy qua đó kiểm tra xem.” Trương Văn Trọng nhìn ba người Tô Hiểu Hồng, Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình làm ra một cái thủ thế.
Nhấc bước dẫn đầu đoàn người đi về phía căn nhà xưởng số 3.
Tô Hiểu Hồng bám sát theo sau hắn, đồng thời ngước mắt nhìn nhìn căn nhà xưởng số 3 ở trong màn đêm.
Chỉ cảm thấy căn nhà xưởng khổng lồ này, giống như một đầu yêu thú phệ hồn nằm nơi đó rình mồi, chờ ngươi đi vào sẽ đoạt mạng ngươi.
Suy nghĩ này khiến cho nàng không tự chủ được, phải rùng mình một cái, nhỏ giọng hỏi: “Lão sư, thầy nghĩ trong Hán khu này có yêu ma quỷ quái nào không à?”
“Không biết được.” Trương Văn Trọng không quay đầu lại, mà nói: “Tốt nhất nên bảo trì tinh thần cảnh giác cao độ.
Ở những địa phương quỷ dị như thế này, tùy thời đều có thể phát sinh biến cố.”
Tô Hiểu Hồng dùng sức gật đầu, nắm chặt khẩu Desert Eagle ở trong tay.
Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều tự nắm chặt lấy Hàng Ma Xử và Tỏa Yêu Liên.
Tuy bọn hắn coi như đều là người thân kinh bách chiến, nhưng ở trong địa phương âm khí nồng đậm như thế này, tựu vẫn cảm thấy khẩn trương và không yên lòng.
Từng bước đi về phía trước, bốn người Trương Văn Trọng rất nhanh đã tới cửa nhà xưởng số 3.
Còn cách chiếc cửa sắt khép hờ, loang lổ vết han theo năm tháng, thì bốn người Trương Văn Trọng cũng thấy rõ được nội tình bên trong nhà xưởng.
Tuy rằng bên trong nhà xưởng tối đen như mực, nhưng bốn người Trương Văn Trọng đều là tu chân giả, nương theo ánh trăng mỏng manh, thu hết được tình huống bên trong nhà xưởng vào tầm mắt.
Tại...góc bên trái trong nhà xưởng, có tám người đang ngồi chổm hỗm.
Tuy rằng không nhìn thấy dung mạo của bọn hắn, nhưng theo khí tức mà phán đoán, thì đây đều là nhân loại, hẳn chính là những nhân viên bị thất tung.
Giờ phút này, bọn họ đang ngồi xổm tại góc tường, thân mình run lên nhè nhẹ.
Cũng không biết bởi vì hoảng loạn, hay còn vì nguyên nhân nào khác.
Chứng kiến mấy người này, Béo hoà thượng không tự chủ được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuy này nơi này chỉ thấy tám người, nhưng tốt xấu gì vẫn còn hơn tay trắng mà quay về.
Hắn dùng Hàng Ma Xử nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt ra, quay đầu nhìn Trương Văn Trọng nói: “Là nhân viên mất tích, Trương phó tổ trưởng.
Chúng ta mau vào đưa bọn họ ra ngoài thôi.
Sau đó cũng rời khỏi địa phương nồng đậm âm khí này nhé.
Nói thật, quanh quẩn ở trong này khiến cả người ta cảm thấy rất khó chịu.
Lúc trở về, ta nhất định phải làm báo cáo dâng lên trên, xin cục quản lí thành phố đến phá bỏ khu nhà xưởng hoang phế này.”
Trương Văn Trọng gật đầu: “Vào đi thôi, nhưng không được buông lỏng cảnh giác.”
Tô Hiểu Hồng, Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình gật đầu.
Nguyên bản tâm tình vừa mới thả lỏng, lần thứ hai cảnh giác lên.
Rất nhanh, bốn người Trương Văn Trọng đã tiến vào, chỉ còn cách nơi tám người đang ngồi khoảng năm sáu thước.
Mà tám người kia, lúc này cũng nhận ra sự hiện hữu của nhóm Trương Văn Trọng, đồng loạt quay lại nhìn bọn hắn, thân mình có vẻ như càng run rẩy mãnh liệt hơn so với lúc trước.
“Đừng sợ, chúng ta đến cứu các ngươi.” Hoàng Vấn Đình không cam lòng bước lên phía trước, ôn nhu nói.
Tám người kia nghe Hoàng Vấn Đình nói xong, nhất thời đều đứng lên.
Ngay khi Hoàng Vấn Đình chuẩn bị vươn tay đón nhân viên mất tích, thì thanh âm của Trương Văn Trọng, đột nhiên vang lên ở bên tai nàng: “Cẩn thận.”
Thanh âm của Trương Văn Trọng vang lên, đồng thời trên thân mình tám người kia cũng đột nhiên tách ra một đoàn yêu khí mạnh mẽ, hội tụ với nhau cùng một chỗ, hóa thành cái hố rộng khoảng năm sáu thước đen ngòm, từng luồng huyết vụ đan xen Khô Cốt Trảo từ trong đó nhảy ra, hùng hổ vươn tới phía Hoàng Vấn Đình.
Hoàng Vấn Đình chấn kinh, cuống cuồng muốn né tránh, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã mọc ra vô số cánh tay.
Lúc này, chí ít cũng có hơn mười cánh tay chộp trúng chân nàng, khiến nàng không thể giãy giụa, vùng thoát ra nổi.
“Chẳng lẽ ta phải chết ở nơi này sao?” Trong đầu Hoàng Vấn Đình dần dần hiện ra một cái suy nghĩ như vậy.
Ngay khi Hoàng Vấn Đình gần như tuyệt vọng, thì một đạo kiếm quang mỏng manh màu hoàng kim, bất thình lình xuất hiện ở bên trong nhà xưởng, đón lấy Khô Cốt Trảo