Một hơi chạy ra khỏi Hán khu bỏ hoang.
Béo hòa thượng, Hoàng Vấn Đình và sủng vật Hắc Hùng Tinh đem Tô Hiểu Hồng cùng những người bị yêu linh chiếm thân, nằm xuống mặt đất.
Sau đó bọn hắn vây quanh ở bên người Tô Hiểu Hồng.
Giờ khắc này, Tô Hiểu Hồng không chỉ rơi vào trạng thái hôn mê.
Đồng thời sinh mệnh và linh lực cũng cấp tốc thuyên giảm.
Nếu như không áp dụng biện pháp cứu chữa.
Nhiều nhất chỉ khoảng nửa canh giờ sau, Tô Hiểu Hồng tất sẽ phải chết!
“Chúng ta phải làm gì đây? Cũng không thể trơ mắt ra nhìn Tô tiểu thư chết đi như vậy?” Tình trạng của Tô Hiểu Hồng, khiến cho Béo hòa thượng thúc thủ vô sách.
Hắn chỉ biết quẳng ném ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng Vấn Đình.
Có thể bởi vì nhiều kinh nghiệm hơn, nên Hoàng Vấn Đình trông bình tĩnh hơn Béo hòa thượng rất nhiều.
Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Hiểu Hồng, khám nghiệm một phen, mới nói: “Đừng gấp! Nếu Tô tiểu thư là đệ tử của Trương tổ phó, vậy thì ở trên người của nàng nhất định phải có đan dược hoặc linh đan trị thương cao phẩm.
Chỉ cần chúng ta tìm thấy đan dược này, đút cho nàng uống là được rồi.
Coi như không hồi phục, nhưng ít nhất vẫn có thể bảo trụ tính mạng của nàng?”
Nghe Hoàng Vấn Đình nói như vậy, Béo hòa thượng khẽ thở phào một hơi.
Vốn hắn muốn cùng Hoàng Vấn Đình tìm kiếm, nhưng suy nghĩ lại, Tô Hiểu Hồng chính là nữ nhân, một gã hòa thượng sờ soạng ở trên người nữ nhân, đúng là không còn ra cái thể thống gì nữa.
Cho nên đành phải bỏ qua ý niệm này, đứng ở một bên thúc giục nói: “Đúng...đúng...trên người Tô tiểu thư nhất định là có cao phẩm đan dược.
Mà đan dược do Trương tổ phó luyện chế, nói không chừng còn có tác dụng khởi tử hồi sinh ah! Mau...mau tìm đi...”
Kiểm nghiệm một phen, quả nhiên Hoàng Vấn Đình tìm ra hơn mười bình đan dược ở trên người Tô Hiểu Hồng.
Chẳng qua, nàng không am hiểu nhiều về đan dược, nên đành phải đem hơn mười bình đan dược này giao cho Béo hòa thượng, lo lắng nói: “Mau nhìn xem, có khỏa đan dược nào thích hợp cho Tô Hiểu Hồng uống không?”
Béo hòa thượng không dám lãnh đạm.
Vội vàng mở nắp những bình đan dược này ra, nhất nhất kiểm tra xem xét.
Hai người đều biết, trong những bình đan dược này có chứa loại đan tăng cao sức chiến đấu, nhưng nếu hiện tại đem đan dược loại này cấp cho Tô Hiểu Hồng uống, thì cũng chẳng khác nào cho nàng ta uống độc dược.
Cẩn thận kiểm tra một hồi, Béo hòa thượng mới cầm ba bình trong đó, giao cho Hoàng Vấn Đình, nói: “Ba viên đan dược này đều là lục phẩm.
Trong đó có một loại dùng để trị thương, hai viên khác là khôi phục linh lực.
Ngươi mau đút cho Tô tiểu thư dùng đi...”
“Được.” Hoàng Vấn Đình gật đầu nói.
Sau khi tiếp nhận ba bình đan dược, đổ hai viên xuống lòng bàn tay, nhét vào trong miệng Tô Hiểu Hồng.
Còn Béo hòa thượng thì đem những bình đan dược không dùng đến, nhét ngược trở lại vào trong túi của Tô Hiểu Hồng, ngoài miệng thì không ngừng hâm mộ: “Quả nhiên không hổ danh là đệ tử của Trương tổ phó.
Đan dược mang theo trên người, thấp nhất cũng là tứ phẩm.
Nhiều đan dược cao phẩm trong đó, ngay cả sư phó của ta cũng chưa từng dùng qua.”
Nuốt đan dược vào, qua khoảng mười phút đồng hồ sau.
Tô Hiểu Hồng liền tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Bất quá linh lực của nàng, vẫn rơi vào tình trạng khô kiệt.
Đồng thời phủ tạng cũng cảm nhận được thương tổn lớn nhỏ bất đồng.
Sau khi mở mắt, câu đầu tiên Tô Hiểu Hồng nói là: “Đám quỷ quân đâu? Bọn chúng có bị tiêu diệt không hả?”
Hoàng Vấn Đình vội vàng trả lời: “Đám quỷ quân kia, ở dưới thế công của cô, tất cả đều bị tiêu diệt hầu như không còn tên nào sống sót.
Hiện giờ, chúng ta đã chạy ra khỏi Hán khu bỏ hoang rồi, xem như là an toàn.”
“Vậy thì tốt rồi!” Tô Hiểu Hồng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trầm ngâm chốc lát sau, lại hỏi tiếp: “Lão sư tôi đâu rồi? Như thế nào không thấy hắn đâu?”
Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình đưa mắt nhìn nhau.
Cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Từ sau khi tiếng địch thần bí vang lên, trong Hán khu bỏ hoang liền hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Cả đám quỷ quân theo luồng hắc vụ quay cuồng bay ra, đem cái nhà xưởng kia bao vây chật như nêm cối.
Mặc dù phần lớn đám quỷ quân đều là quỷ tốt, quỷ sĩ.
Nhưng số lượng lại có rất nhiều.
Cho dù có là siêu cấp cường gia như Từ Pháp chân nhân, ở dưới tình huống này cũng phải luống cuống chân tay, mệt mỏi ứng phó.
Huống chi, tu vi của Trương Văn Trọng còn kém xa Từ Pháp chân nhân?
Theo Béo hòa thượng tính toán, đám người mình lao ra khỏi Hán khu bỏ hoang cho đến bây giờ, cũng đã qua gần hai mươi phút thời gian rồi.
Nếu Trương Văn Trọng quả thật có thể phá vây, hẳn là phải chạy thoát rồi mới đúng.
Nhưng hiện tại xem ra, Trương Văn Trọng chỉ sợ là đang lành ít dữ nhiều...
Chẳng qua, những lời này, Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình sẽ không nói.
Có thể, ở trong lòng của bọn họ, vẫn còn tiềm ẩn một tia hy vọng cuối cùng?
Thấy Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình đều im lặng.
Tô Hiểu Hồng cũng đoán ra nguyên nhân trong đó.
Nguyên bản thần tình tái nhợt của nàng, càng trở nên tím tái hơn.
Nàng không quan tâm, giãy giụa bò lên khỏi mặt đất, ngước mắt nhìn Hán khu bỏ hoang ở phía trước, đã bị hắc vụ hoàn toàn bao phủ.
Tập tễnh đi tới...
Béo hòa thượng thấy vậy, liền bước lên phía trước ngăn cản: “Tô tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Tô Hiểu Hồng căn bản không thèm nhìn hắn, đôi mắt nâu chỉ nhìn chằm chằm về phía Hán khu bị luồng hắc vụ bao phủ.
Thanh âm suy yếu nhưng kiên định, theo trong khóe miệng nàng rít lên: “Tránh ra, ta muốn đi vào trong đó, ta muốn đi tìm lão sư...”
Hoàng Vấn Đình cũng vội vàng đuổi theo, vươn tay kéo Tô Hiểu Hồng lại, khuyên giải: “Tô tiểu thư, Béo hòa thượng cũng là vì an toan của cô.
Hiện giờ tình hình bên trong Hán khu bỏ hoang, hung hiểm hơn gấp trăm lần so với lúc trước.
Lấy thể trạng bây giờ của cô, cho dù muốn đi vào,