Vưu Giai vẫn đang khẩn trương quan tâm biểu tình của Vưu lão gia tử, tuy rằng nàng tin tưởng bức Bách Thọ Đồ của Trương Văn Trọng là hàng cao cấp hiếm có nhưng nàng cũng không dám khẳng định lão gia tử nhất định sẽ thích.
Nhất là lúc này nhìn thấy gương mặt sầm xuống của Vưu lão gia tử, biểu tình nhíu máy hì tâm tình Vưu Giai lại càng thêm thấp thỏm bất an.
“Lẽ nào ông nội không thích bức Bách Thọ Đồ này?” Vưu Giai không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man, động tác mở bức Bách Thọ Đồ cũng bởi vậy mà dừng lại.
Làm nàng không ngờ tới chính là, Vưu lão gia tử luôn thương yêu nàng không ngờ lập tức nghiêng đầu dùng ánh mắt bất mãn nhìn nàng.
Vưu Giai lại càng hoảng sợ, không khỏi càng thêm khẩn trương, không đợi nàng tiếp tục mở bức Bách Thọ Đồ, hai bàn tay già nua đã thò tới tiếp nhận bức Bách Thọ Đồ trong tay nàng, đặt lên bàn, đồng thời nhanh chóng mở hết ra.
Tuy rằng đôi bàn tay già nua thế nhưng vẫn vô cùng vững vàng, chính là của Vưu lão gia tử.
Sau khi bức Bách Thọ Đồ hoàn toàn mở ra trên bàn, thân thể Vưu lão gia tử nghiêng về phía trước, giống như cả người đều nằm lên trên mặt bàn.
Tay trái ông đỡ lấy kính lão, cả khuôn mặt thậm chí muốn dán lên trên bức Bách Thọ Đồ.
Miệng còng đang mấp máy, tựa hồ đang nói lẩm bẩm gì đó.
Ngón trỏ tay phải của ông, còn đang liên tục vẽ hay phác thảo thức gì đó, nhìn kỹ thì đúng là đang vẽ lại những chữ Thọ trong bức Bách Thọ Đồ.
“Lẽ nào ông nội rất thích bức Bách Thọ Đồ này?” Vưu Giai không khỏi chuyển buồn thành vui.
Nhưng nàng rất nhanh lâm vào hoang mang, bởi vì sắc mặt Vưu lão gia tử vẫn âm trầm như cũ, vùng lông mày vẫn câu chặt lại, vẻ mặt biểu tình hoàn toàn mở mịt khó hiểu.
Biểu tình như vậy, thật sự làm cho Vưu Giai khó có thể đoán ra được ý tứ của ông.
Kỳ thực không chỉ có Vưu Giai không đoán ra được tâm tư của ông mà những con cháu Vưu gia đứng chung quanh cũng không ai dám đứng ra nói mình đoán được tâm tư Vưu lão gia tử lúc này.
Hồi lâu sau, Vưu lão gia tử mới ngồi trở lại trên xe lăn, trên trán và hai bên thái dương ông đẫm đầy mồ hôi.
“Ông nội, ông nghĩ bức Bách Thọ Đồ này ra sao?” Vưu Giai cẩn thận hỏi.
Vưu lão gia tử cũng không có nói chuyện chỉ chậm rãi lắc đầu, vài phút ngắn ngửi giống như vừa làm hao hết khí lực toàn thân của ông.
Ông vô lực vẫy vẫy tau, cho người bưng lên một chén trà nóng, rồi ông liền uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy Vưu lão gia tử lắc đầu, Vưu Giai nhất thời ảo não, nàng mấp máy môi nói: “Tại sao có thể như vậy!”
Sau khi uống một ngụm cạn chén trà nóng, Vưu lão gia tử thở hổn hển vài hơi, sau đó ngoắc Vưu Lương đi tới trước người phân phó nói: “Lương nhi, cháu đi mời Chu Văn Bân Chu lão gia tử đến đây một chút, nhanh lên!”
“Dạ!” Vưu Lương đáp, nhìn vẻ mặt u sầu của Vưu Giai hắn vốn dự định khuyên nàng hai câu nhưng Vưu lão gia tử lại đẩy hắn đi nhanh mời người cho nên hắn chỉ đành vỗ nhẹ lên vai an ủi Vưu Giai rồi nhanh chân ra khỏi phòng đi thỉnh Chu Văn Bân.
Đợi sau khi Vưu Lương rời khỏi, Vưu lão gia tử mới nhìn Vưu Giai hỏi: “Giai nhi, bức Bách Thọ Đồ này cháu lấy được từ chỗ nào? Xem nét mực, hẳn chỉ mới được viết một ngày đúng không?”
Vưu Giai vội vàng ổn định lại tâm thần của mình trả lời: “Đúng vậy, bức Bách Thọ Đồ này là của một người bạn cháu viết ra, ông cũng vừa gặp qua hắn, chính là Trương Văn Trọng – Trương tiên sinh.”
“Cháu nói cái gì? Bức Bách Thọ Đồ này là vị thanh niên trẻ tuổi họ Trương kia viết?” Vùng lông mày đang cau chặt của Vưu lão gia tử chợt nhướng lên, trong giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc và hoài nghi.
“Đúng ạ!” Vưu Giai gật đầu đáp.
Ánh mắt Vưu lão gia tử lần thứ hai rơi trên bức Bách Thọ Đồ, sau khi cau mày trầm ngâm hai phút, ông chậm rãi lắc đầu, vẻ khó hiểu không giải thích được trên mặt ông càng thêm đậm.
“Ông nội, ông có ý tứ gì?” Vưu Giai hoàn toàn không hiểu được, cẩn thận hỏi.
Vưu lão gia tử nói: “À, không có gì, Giai nhi, con đi mời vị thanh niên Trương Văn Trọng kia đến đây đi.”
“Dạ.” Vưu Giai đáp, tuy rằng không giải thích được ý tứ của ông nội nhưng nàng vẫn xoay người đi thỉnh Trương Văn Trọng.
Ngay khi Vưu Giai ra khỏi phòng khách, Vưu Lương vừa dẫn Chu Văn Bân đi tới, lướt ngang qua người nàng.
Chu Văn Bân là thư pháp nghệ thuật gia tiếng tăm lừng lẫy tỉnh Thiên Nam, ở toàn quốc có danh khí rất lớn, thậm chí trong toàn bộ Đông Nam Á cũng có chút danh tiếng.
Cũng không giống như rất nhiều người, thích giữ lại đầu tóc dài và râu dài, thích ăn mặc trường bào hoặc tây trang, ông khác hẳn những nghệ thuật gia khác, tướng tá của Chu Văn Bân lại ngũ đoản (ngắn), đầu hói, ăn mặc giống như một lão nông dân mới từ ngoài ruộng về.
Vừa tiến vào phòng khách nhìn thấy Vưu Thiên Hải, Chu Văn Bân lại nói đùa: “Lão Vưu, ông cũng quá keo kiệt đi thôi! Tôi mới vừa uống được hai ly rượu đã bị ông kéo khỏi bàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm cho ông phải vội vàng gọi tôi tới như thế? Ngay cả rượu và thức ăn cũng không cho tôi dùng thống khhoái?”
Lúc này Vưu lão gia tử không có chút tâm tình nào nói đùa, ông chỉ lên bàng nói: “Ông qua đây nhìn bức Bách Thọ Đồ này đi.”
“Bách Thọ Đồ tuy hợp với tình hình nhưng lại có cái gì đẹp chứ? Dù sao cũng chỉ là một chữ Thọ mà thôi, coi như viết có tốt chẳng lẽ còn có thể nở hoa sao?” Chu Văn Bân tuy nói vậy nhưng người cũng bước nhanh tới bên cạnh bạn.
“Di?” Vừa nhìn thấy bức Bách Thọ Đồ, Chu Văn Bân nhịn không được kinh hô một tiếng, sau đó hai mắt sáng rực, giống như con sói đói phát hiện ra con mồi, thoáng chốc nhào tới bên cạnh bàn, cũng giống như Vưu lão gia tử trước đó, ghé vào trên mặt bàn, con mắt như dán lên trên bức Bách Thọ Đồ.
“Tại … tại sao có thể như vậy?” Trong đôi mắt Chu Văn Bân tràn đầy tơ máu, ông nhìn chằm chằm mỗi chữ Thọ trong bức Bách Thọ Đồ, mắt không chớp một cái.
Ông rất sợ khi mình nháy mắt những chữ Thọ kia sẽ mọc cánh bay đi.
Đồng thời miệng của ông còn không ngừng kêu lên: “Chữ Thọ này là chữ viết của Vương Hi Chi, loại này tù mị kính kiện, tinh khiến xuất từ hành thư, chỉ có Vương Hi Chi mới có thể viết ra được … A, đay là thanh kính gầy cứng, chữ Thọ rõ ràng phân minh, là thực tích của Công Quyền … Oa, đây là chữ viết của Lý Bạch và Đỗ Phủ, hai người này cùng ở … Uy, đây rõ ràng là chữ Thọ của Tô môn lục quân tử nha, Tô Thức cũng đã mang theo vào đây … Di, còn có Giang nam tứ đại tài tử, bốn vị này sao cũng chạy vô đây giúp vui …????”
Chu Văn Bân huyên thuyên nói một lát, ngoại trừ Vưu lão gia tử ra, một vài người còn có thể nghe hiểu được lời ông nói, mà bởi vì lời nói của ông mà biểu tình Vưu lão gia tử tuy không có biến hoá gì lớn nhưng thân thể bắt đầu hơi rưng động, đôi tay nắm chặt thành ghế xe lăn, những ngón tay vì quá cố sức mà trắng bệch hết.
Đây không thể nghi ngờ là biểu hiện quá mức kích động!
Chu Văn Bân rốt cuộc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Vưu lão gia tử, nói ra một câu khiến kẻ khác dựng tóc gáy: “Lão Vưu, ông không phải đã gặp phải quỷ chứ?”
“Gặp quỷ? Sao nói vậy?” Vưu lão gia tử không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.
Chu Văn Bân nói: “Nếu như không phải gặp quỷ thì làm thế nào có khả năng có bức Bách Thọ Đồ này? Những người viết ra bức Bách Thọ Đồ này ít nhất cũng đã chết vài trăm năm rồi, thế nhưng loại giấy này, mực này, đều là mới!”
“Ý của ông là những chữ này đều là chân tích?” Thanh âm Vưu lão gia tử nhất thời lớn hơn vài phần, thần tình cũng kích động hẳn lên.
“Đây là chỗ mà tôi khiếp sợ và hoang mang!” Chu Văn Bân chụp lấy chén trà bên cạnh cũng không quản có người nào uống qua chưa, ngửa đầu rót vào trong miệng, sau đó thở ra một hơi thật dài, cười khổ nói: “Loại giấy, mực đều là kết quả của đương đại, hơn nữa nhìn chữ viết cũng chỉ mới vừa được viết ra trong vài ngày, nếu chiếu vậy mà nhìn thì những chữ Thọ này đều do người thời nay viết ra.
Thế nhưng theo tôi được biết, người am hiểu vài cách viết chữ Thọ này cũng có, nhưng nếu đồng thời hiểu hết cách viết của một trăm loại chữ mà lại có thể viết giống như đúc, làm tôi cũng khó phân