Ngay khi những tu chân giả đang thất thần, thì từng đạo hắc vụ mang theo âm hàn lạnh thấu xương, theo trên người Trình Văn Lộ, Tào Minh phóng xuất ra, trong chớp mắt liền đã bao phủ gần nửa gian phòng triển lãm số năm.
Thân ảnh của năm người Trình Văn Lộ, Tào Minh cũng biến mất ở trong phiến hắc vụ này.
Tình cảnh như thế, khiến cho đội ngũ của Tiêu Chấn, không khỏi giận tím mặt.
Mới vừa rồi năm người Trình Văn Lộ còn lớn tiếng kêu chém giết, Tiêu Chấn chẳng những không bị sát khí lăng lệ của bọn hắn làm cho run sợ, ngược lại còn có vẻ hưng phấn phá lệ.
Bởi vì trong mắt hắn, năm người Trình Văn Lộ, Tào Minh, căn bản không phải là ngũ ma hung thần ác quỷ, mà là năm cây pháp bảo khiến cho kẻ khác phải thèm rỏ rãi!
Tiêu Chấn tin tưởng, chỉ cần chế phục được năm người Trình Văn Lộ, hoặc giả như bắt giữ được một tên.
Thì hiển nhiên là có thể bước ra tranh giành giải thưởng của Trương Văn Trọng.
Vô luận Ngũ Phẩm đan dược hay là pháp bảo cấp bậc Linh Khí, hắn đều sẽ lấy được.
Vừa nhớ tới tình cảnh ngày trước được Trương Văn Trọng ban thưởng Thất Phẩm đan dược và kiện pháp bảo uy lực không hề thua kém Chuẩn Tiên Khí bao nhiêu kia.
Tiêu Chấn đã cảm thấy hưng phấn không thôi.
Mà bản thân hắn cũng tin tưởng, coi như mình không thể chế phục được Lệ Yểm, chỉ cần bắt giữa được Cửu Ma, thì khi Trương Văn Trọng luận công ban thưởng, cũng tuyệt đối sẽ không keo kiệt với mình.
Mà cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên hắn mới làm đầu tàu gương mẫu xông tới phía năm người Trình Văn Lộ trước tiên.
Nhưng lúc này mắt nhìn thấy công lao, phần thưởng sắp tới tay, thế nhưng bất chợt lại hóa thành một mảnh hắc vụ, muốn tẩu thoát.
Thử hỏi, Tiêu Chấn trong lòng tràn đầy chờ mong, làm sao có thể không phẫn nộ đây?
“Không phải các người vừa mới kêu “Giết” to lắm sao? Như thế nào bây giờ lại muốn chạy trốn đây? Nếu như có gan, thì quay lại chiến một trận với ta đi!” Trong tiếng gầm gừ phẫn nộ, Tiêu Chấn vung mạnh chuôi Thương Lãng Đao lên.
Linh lực tinh thuần hệ thủy lập tức dũng mãnh tràn vào bên trong Thương Lãng Đao, rồi theo đao phong hung hăng bắn ra, hóa thành một đợt sóng lãng nhắm đến góc tường mà vừa rồi đám người Trình Văn Lộ ẩn nấp ở đó.
“Oanh!” Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đạo sóng lãng do linh lực tinh thuần hệ thủy biến thành, nháy mắt đã đem bức tường kia phá tan nát ra.
Khi bụi đất và hắc vụ tản mát đi, thì Tiêu Chân thất vọng phát hiện ra, năm người Trình Văn Lộ sớm đã không còn trông thấy bóng dáng đâu cả.
“Một đám chuột nhắt, chạy đúng là rất nhanh...”
Tiêu Chấn còn chưa nói xong, thì ở phía sau bỗng dưng truyền đến thanh âm của nữa nhân: “Giống chuột nhát gan ư? Hừ...Để xem chúng ta hay các ngươi mới là chuột nhát gan chân chính đây!”
Ngay sau đó, một luồng kình phong xé gió chợt từ phía bên trái tập kích lại đây.
Tiêu Chấn ngoảnh mặt nhìn về phía thanh âm nữ nhân phát ra, liền trông thấy Trình Văn Lộ đang xòe một chiếc Thiết Phiến quấn quanh hắc vụ, đánh về phía mình.
Tiêu Chấn không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, cười phá lên ha hả: “Ta còn tưởng các ngươi chạy mất rồi! Hóa ra là nhảy ra phía sau ta, thừa cơ đánh lén hả? Tới hay lắm, xem ta làm sao thu thập ngươi nhé!”
Trong tiếng cuồng tiếu, Tiêu Chấn vung mạnh chuôi Thương Lãng Đao ra, nghênh đón thế công của Trình Văn Lộ.
“Choang!” Đao-Phiến giao nhau, thanh âm đinh tai nhức óc liền vang lên.
Sau khi giao thủ xong, bỗng dưng Tiêu Chấn giật mình phát hiện ra, cái thân ảnh ở trước mắt mình, căn bản không phải là Trình Văn Lộ, mà là trưởng lão Hoa Gian Phái-Tôn Đình Quân.
“Lão Tôn, sao lại là ngươi?” Tiêu Chấn không khỏi sửng sốt, há miệng kinh hô: “Vừa rồi đánh về phía ta, rõ ràng là một trong số Cửu Ma, thủ hạ của Lệ Yểm.
Như thế nào chỉ trong nháy mắt, liền biến thành ngươi vậy?”
Tôn Đình Quân liên tục cười khổ: “Nào đâu có Cửu Ma, chúng nó sớm đã chạy mất tiêu rồi.
Chẳng qua ta thấy ngươi đứng ngây ngốc ở đây, vốn định ra gọi ngươi sang phòng triển lãm bên cạnh tiếp tục công tác tìm kiếm.
Ai ngờ, ngươi không nói hai lời, liền rút đao ra chém ta.
May mà ta phản ứng mau lẹ, nếu không thì đã bị ngươi chém thành hai mảnh rồi đó ah!”
Có đúng thế không?” Tiêu Chấn cau mày thầm nghĩ.
Tôn Đình Quân này ngữ khí và kinh lịch xưa nay, căn bản chính là hoàn toàn bất đồng.
Tôn Đình Quân phát thề son sắt: “Đương nhiên đúng là như thế rồi, chẳng lẽ ta còn gạt nhà ngươi sao? Thôi, bây giờ cũng không phải lúc để truy cứu chuyện này, chúng ta mau đi nhanh lên.
Ngươi xem, Trương tiên sinh và lão Lục cùng lão Hoắc đã chờ chúng ta ở bên ngoài khá lâu rồi đó.” Nói xong, hắn vươn tay chỉ về phía cửa lớn của gian phòng triển lãm số năm.
Tiêu Chấn theo bản năng quay đầu, nhìn về phương hướng ngón tay của Tôn Đình Quân.
Đúng thật là ở ngoài cửa, căn bản đã không còn trông thấy thân ảnh của đám người Trương Văn Trọng, Lục Hòe, Hoắc Thanh đâu cả.
Tiêu Chấn không khỏi nhíu mày: “ Sao không thấy ai vậy? Lão Tôn....”
Hắn còn chưa nói dứt lời, thì cây thiết phiến trong tay Tôn Đình Quân đã hung hăng giương lên, dưới thanh âm gào rít bén nhọn chói tai, từng