Khi đám cao thủ Hoa Gian phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông đang hành châm trị thương, thì Vô Âm cũng theo chiếc tăng bào màu xám, móc ra một chiếc bình bạch ngọc tạo hình cổ xưa.
Nàng khẽ nghiêng miệng chiếc bình xuống, nhất thời một cỗ chất lỏng màu xanh thẳm như bảo thạch, ở bên trong ngọc bình tuôn chảy ra.
Giọt nước này rơi xuống sàn nhà phòng triển lãm, nháy mắt liền biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng gì nữa.
Sau khi nhỏ vài giọt chất lỏng màu xanh thẳm, Vô Âm liền thu hồi chiếc ngọc bình, khoanh chân ngồi ở bên cạnh Trương Văn Trọng, tay vân vê chuỗi phật châu, trong miệng lẩm bẩm niệm tụng kinh văn chú ngữ.
So sánh cùng Vô Âm, thì vị cao thủ Linh Xu phái cũng đứng gần Trương Văn Trọng, trông có vẻ khẩn trương hơn rất nhiều, không chỉ đem pháp bảo của mình xuất ra, mà đồng thời còn mở to hai mắt quan sát tình huống bốn phía xung quanh.
Thấy vị cao thủ Linh Xu phái quá mức khẩn trương, Vô Âm mỉm cười mở miệng nói: “Ngươi không cần phải khẩn trương như vậy! Ta đã dùng nước Dương Chi Cam Lộ...bày ra một cái trận pháp ở trong gian phòng này.
Nếu Ngũ Ma kia nấp ở phía xa thì cũng thôi, nhưng nếu bọn chúng dám quay về gian phòng này nữa, thì nhất định sẽ bị trận pháp của Dương Chi Cam Lộ phát hiện ra.”
Cao thủ Linh Xu phái cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng xem như đã hiểu, bất quá tâm tình khẩn trương của hắn lại không hề phai nhạt đi chút nào.
Thấy tình cảnh này, Vô Âm cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhỏ giọng niệm ra một tiếng phật hiệu.
Bất quá, đúng lúc này dị thượng lại phát sinh ra!
Trong gian phòng triển lãm số năm, nguyên bản trên sàn nhà đang trống rỗng, bỗng dưng dâng lên một cỗ ba đào mãnh liệt, đến giữa không trung thì hóa thành năm đạo thủy tiễn, lấy tốc độ cực nhanh, phân biệt bắn về năm phương vị bất đồng ở trong gian phòng.
Năm phương vị này, chính là nơi Ngũ Ma dùng thuật ẩn thân, xâm nhập vào.
Bọn chúng như thế nào cũng không ngờ được, thuật ẩn thân học từ Lệ Yểm, đã qua mắt được rất nhiều tu chân giả, thế nhưng ở một khắc này, lại bị người ta hóa giải dễ dàng như thế.
“Mẹ kiếp, nơi này có mai phục!”
“Hành tung đã bại lộ, không thể nào đánh lén được nữa, phải thay đổi sách lược, áp dụng tiến công!”
Năm ngọn thủy tiễn dùng tốc độ quá nhanh để đánh úp lại, đám người Trình Văn Lộ, Tào Minh căn bản là không kịp tránh né, chỉ có thể vận chuyển ma lực trong tiếng giận dữ, dùng ma khí trong tay nghênh đón năm ngọn thủy tiễn kia đánh tới.
“Các ngươi quả nhiên đã xuất hiện...”
Ngay khi ba đào dậy sóng nổi lên, thì Vô Âm đang ngồi khoanh chân, niệm tụng phật hiệu, cũng vung tay, ném chuỗi Phật Châu ở trong tay đi ra ngoài.
Chuỗi phật châu vừa rời khỏi tay Vô Âm, lập tức liền tản mát ra đạo đạo kim quang chói mắt.
Giống như những ngôi sao băng cỡ nhỏ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, phân biệt theo phương vị ngũ ma Trình Văn Lộ mà đánh tới.
Vị cao thủ Linh Xu phái kia, phản ứng tương đối chậm hơn một chút, nhưng khi hắn nhìn thấy dị biến phát sinh, liền ném pháp bảo trong tay về phía ngũ ma Trình Văn Lộ, tâm tình kích động rít gào nói: “Năm tên nhãi nhép các ngươi, tới đúng lúc lắm, xem đạo gia sẽ hàng phục các ngươi như thế nào đây!”
Bất tri giác, những thanh âm nổ mạnh vang vọng liên miên không dứt ở bên trong gian phòng, chấn cho mọi người phải đau đầu hoa mắt.
Tuy rằng tình huống đi đánh lén, lại sa vào bẫy của người ta, làm cho ngũ ma Trình Văn Lộ cảm thấy phi thường ủy khuất, nhưng bọn chúng hiểu rõ tình cảnh nguy hiểm như thế nào, cho nên lúc này đều xuất ra toàn bộ thực lực, không chỉ ngăn chặn thế công của Vô Âm cùng vị cao thủ Linh Xu phái kia, mà đồng thời còn lấy tốc độ cực nhanh không giảm đánh về phía Trương Văn Trọng, dùng phương thức này để hóa giải tình cảnh bất lợi trước mắt.
Trong chớp mắt công phu, ngũ ma Trình Văn Lộ liền phóng tới trước người Trương Văn Trọng, huy động vũ khí trong tay, định dùng sát chiêu đánh chết Trương Văn Trọng.
Lúc này, pháp bảo của vị cao thủ Linh Xu phái đều bị ngũ ma Trình Văn Lộ hủy diệt nát vụn, tuy hắn vẫn đang không ngừng vận khởi linh lực thi triển đạo thuật tiến công, nhưng thu được hiệu quả cũng không rõ ràng lắm.
Bởi Âm Khí Hắc Vụ Giáp bao phủ ở trên người ngũ ma Trình Văn Lộ, cũng không phải bị công phá dễ dàng như vậy!
“Đạo gia ta liều mạng cùng các ngươi!”
Chứng kiến thế công của mình không có bao nhiêu hiệu quả, đồng thời còn nhìn thấy ngũ ma Trình Văn Lộ đã muốn nhào tới trước người uy hiếp Trương Văn Trọng.
Vị cao thủ Linh Xu phái kia hai mắt đục ngầu, hung hăng rít lên một tiếng, liền định thiêu đốt Nguyên Anh của mình, xuất ra một chiêu đồng quy vu tận.
Bất quá, cao thủ Linh Xu Phái chưa kịp động thủ, thì Vô Âm liền từ trong tăng bào lấy ra một chiếc mõ.
Chiếc mõ này nhìn rất bình thường, nhưng kỳ thực nó lại là pháp bảo thuộc cấp bậc Tiên Khí, ném lên giữa không trung, hai tay Vô Âm hợp thành hình chữ thập, dùng Phạn ngữ ngâm nga niệm tụng ra kinh văn.
Ở dưới tiếng Phạn ngữ này, chỉ thấy theo tiếng mõ phát ra từng luồng kim quang, hóa thành một chiếc chuông mờ ảo, đem Trương Văn Trọng, Vô Âm cùng vị cao thủ Linh Xu phái kia, bao phủ ở bên trong.
“Đinh...đinh...đinh...đinh...đương...”
Năm thanh âm đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên.
Đây chính là do thế công của ngũ ma Trình Văn Lộ, bị chiếc chuông ảo ảnh kim quang này ngăn chặn.
Trong lúc niệm tụng Phạn ngữ, Vô Âm cũng dùng phép truyền âm nhập mật, nói với tên cao thủ Linh Xu phái kia: “Chỉ cần Quan Âm Chung không bị phá hủy, thì ngũ ma ở