Mặc dù đang đau đầu nên tìm dược phẩm từ nơi nào, nhưng hắn cũng không đem tâm tình này biểu lộ ra, lại giả vờ trấn định nói: “Chuyện dược phẩm giao cho tôi đi làm, ông không cần quan tâm.”
“Tốt.” Thấy hắn trấn định như vậy, trái tim đang thấp thỏm bất an của Hồ Cường cũng chợt bình tĩnh xuống tới, gật đầu, hắn xoay người lại gia nhập vào công việc cứu giúp người bị thương.
Hắn và Hồ Cường nói chuyện cũng bị Tô Hiểu Hồng nghe được, vì vậy sau khi Hồ Cường rời khỏi, nàng tiến đến bên người hắn, dùng phương thức truyền âm nhập mật nói: “Lão sư, chúng ta đi đâu tìm dược phẩm? Ai, thầy nói, đan dược có thể cấp cho người bị thương dùng không?”
Hắn lắc đầu, khẽ thở dài, đáp: “Thân thể người thường căn bản không có khả năng thừa thụ linh khí bên trong đan dược.
Huống chi bọn họ cũng không biết cách luyện hóa hấp thu linh khí.
Nếu như tùy tiện cho họ ăn vào, chỉ có tác dụng ngược lại, thậm chí sẽ làm nổ tung kinh mạch bọn họ.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nàng thoáng cau mày: “Hiện tại bên trong Ung Thành, chỉ sợ nơi nơi đều thiếu thốn dược phẩm.
Muốn có dược phẩm, cũng chỉ đành đi thành thị khác mua mới có.
Thế nhưng dù chúng ta có sử dụng phù chú, đạo thuật hay phi kiếm đi tới thành thị khác, muốn trong khoảng thời gian ngắn mua được đầy đủ dược phẩm cần thiết, cũng không quá khả năng…”
“Cô nói không sai, trong khoảng thời gian ngắn muốn mua đầy đủ dược phẩm đích xác không phải là một chuyện dễ dàng…” Vẻ mặt hắn lo nghĩ, tán thành gật đầu.
Sau thoáng trầm ngâm, hắn còn nói thêm: “Có thể chúng ta nhờ béo hòa thượng qua Đặc Cần tổ liên lạc quân đội, để quân đội đưa dược phẩm đến Ung Thành thôi!”
Tô Hiểu Hồng cũng chợt vui vẻ, gật đầu nói: “Chuyện này nếu do quân đội đứng ra, đích xác so với việc chúng ta tự đi mua ở thành thị khác tốt hơn mấy lần.”
Việc này không nên chậm trễ, hắn cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, vội vã lấy ra thông tin phù, đem tình huống thiếu thốn dược phẩm cùng với ý nghĩ của mình truyền vào trong thông tin phù, gởi đi cho béo hòa thượng.
Không bao lâu béo hòa thượng đã truyền lại một thông tin phù cho hắn: “Trương tổ phó, chúng tôi đã thông báo việc này với tổng bộ và bộ tổng tham mưu với bộ hậu cần, tin tưởng không bao lâu, quân đội sẽ đem dược phẩm cùng nhu yếu phẩm toàn bộ đưa đến Ung Thành.
Mặt khác, mấy người Hoàng Vấn Đình cũng đã điều tra có sơ bộ tiến triển.
Trên cơ bản có thể xác định, trận động đất xảy ra thình lình này xác thực do yêu ma dẫn phát.
Chỉ là chúng ta tạm thời còn không biết bọn hắn làm vậy mục đích lại là gì.
Bất quá chúng tôi đã tăng lượng người đi điều tra, một khi có phát hiện, chúng tôi lập tức hồi báo cho anh.”
Thu được thông tin phù của béo hòa thượng, hắn thở dài một hơi.
Tuy rằng nói còn không biết người của quân đội lúc nào có thể chạy tới Ung Thành, nhưng chí ít vẫn còn hi vọng, có một hi vọng là tốt.
Cũng đúng lúc này, vài ánh đèn xe từ xa xa chiếu tới.
Ngay sau đó vài chiếc xe vận tải lớn xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của mọi người.
Nhìn thấy vài xe vận tải, Tô Hiểu Hồng không khỏi nhíu mày: “Mấy chiếc xe này là gì vậy?”
Hắn lắc đầu, cũng không biết vì sao mấy chiếc xe vận tải đến nơi này.
Mấy chiếc xe vận tải chạy tới địa điểm tị nạn bên ngoài trường mầm non mới ngừng lại.
Ngay sau đó, một người cầm trong tay một cái loa điện nhảy xuống xe, hướng những người đang tị nạn kêu lớn: “Chúng tôi đặc biệt đưa tới cung cấp nước uống cùng thực vật cho mọi người, mời các vị xếp hàng từ từ lĩnh…”
Một tiếng gọi làm những người tị nạn kích động không ngớt, bọn họ đều đứng dậy chạy về chỗ mấy chiếc xe, được nhân viên duy trì xếp thành hàng, từ từ lĩnh thức ăn và nước uống.
Cũng ngay lúc này, Tô Hiểu Hồng đột nhiên phát hiện trong một xe vận tải, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, vội vã kéo hắn nói: “Ai, lão sư, thầy mau nhìn, người kia không phải là chị Vưu Giai đó sao?”
Không cần nàng nhắc nhở, hắn cũng đã nhìn thấy thân ảnh Vưu Giai.
Cùng lúc đó Vưu Giai cũng từ trên xe nhảy xuống, cũng từ xa nhìn thấy họ, lại bước nhanh tới.
Vưu Giai cùng hắn ôm nhau thật chặt, khi tách ra lại vẻ mặt vui mừng nói: “Trọng ca, tiểu muội, không nghĩ tới hai người đang ở chỗ này.”
Đối với sự xuất hiện của Vưu Giai, hắn cũng rất vui vẻ.
Đưa tay chỉ những nhân viên đang phân phát thức ăn và nước uống, nói: “Những người đó đều là người của tập đoàn Vưu thị phải không? Mọi người chuyên môn đi ra ngoài phân phát thức ăn và nước uống cho người bị nạn sao?”
“Không sai.” Vưu Giai gật đầu đáp: “Theo chúng tôi biết, hiện tại trong thành thị có rất nhiều người không có thức ăn và nước uống sau cuộc động đất vừa rồi.
Cho nên chúng tôi khẩn cấp từ những nơi bị ảnh hưởng nhẹ sau cuộc động đất mua đồ ăn và nước uống khẩn cấp đưa tới những nơi bị nặng, toàn bộ đều là miễn phí.”
Tô Hiểu Hồng tán thán tận đáy lòng: “Thật tốt quá, các vị làm như vậy thật là giúp đỡ tình hình khẩn cấp hiện tại không ít.”
Vưu Giai vội vã xua tay nói: “Tiểu muội, chúng ta chỉ bất quá thực