Những lời này của Trương Văn Trọng làm cho Tô Hiểu Hồng cùng Trần Hoài Văn không khỏi sửng sốt, hai người không hẹn mà đề cao cảnh giác, hít một hơi lãnh khí, tinh tế phân tích bên trong không khí đến tột cùng là có điểm nào không thích hợp.
Tu vi của Trần Hoài Văn dù sao đã khôi phục lại cảnh giới Tán Tiên, sau khi có Trương Văn Trọng nhắc nhở, rất nhanh hắn liền phân tích ra một tia chân khí kì lạ, rất nhỏ, ẩn trong bầu không khí xung quanh, hắn không khỏi nhíu mày nói: “Tia chân khí này, chẳng lẽ là quỷ chướng sao?”
Còn Tô Hiểu Hồng thì vô luận tu vi hay thần thức, vẫn đều kém xa Trương Văn Trọng cùng Trần Hoài Văn.
Bởi vậy, cho nên mặc dù nàng nhắm mắt cẩn thận phân tích, nhưng vẫn không thể phát hiện ra trong bầu không khí có điểm gì khác thường.
Bất quá, nếu Trương Văn Trọng cùng Trần Hoài Văn đã xác định, thì nàng tự nhiên cũng không dám hoài nghi.
Chỉ mờ mịt hỏi: “Quỷ chướng là cái gì vậy? Có cần phải nhắc nhở mọi người cẩn thận một chút không?”
“Theo ý nào đó mà nói, thì có thể coi Quỷ Chướng như một loại Thi Chướng.
Nhưng trên thực tế, lực phá hoại cùng tính đáng sợ của nó, cũng hơn xa Thi Chướng bình thường rất nhiều.” Hiện giờ, Trần Hoài Văn đã biết, tiểu sư muội của mình mới bái làm môn hạ của Trương Văn Trọng, thời gian cũng chưa lâu.
Bởi vậy có rất nhiều điển cố trong tu chân giới nàng cũng không được rõ ràng.
Lúc này, thân làm sư huynh như hắn, tự nhiên cần phải giải thích cho nàng một phen: “Quỷ chướng và Thi chướng giống nhau, đều tản mát ra từ trong xác chết thối rữa.
Chẳng qua, loại quỷ chướng này chính là do người dùng tà thuật yêu pháp tạo ra, với ý đồ bất chính, tính phá hoại rất cường hãn.
Người bình thường một khí hít phải quỷ chướng, thân thể sẽ gặp tai ương vô cùng.
Mà nếu hít quá nhiều, kẻ nhẹ thì cơ thể sẽ thối rữa da thịt, đau đớn mà chết.
Kẻ nặng thì...”
Sau khi nghe thấy tính chất đáng sợ của quỷ chướng.
Biểu tình của Tô Hiểu Hồng chợt khẩn trương lên, lúc này liền vội vàng hỏi: “Kẻ nặng thì sẽ như thế nào?”
“Kẻ nặng thì sẽ mất đi ý thức, chỉ là một cái xác không hồn thèm ăn! Phàm là mục tiêu ở trong tầm mắt, vô luận sinh vật hay nhân loại, đều sẽ bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống!” Trần Hoài Văn hồi đáp.
Cũng không biết vì nội dung hay vì ngữ khí của hắn, mà làm cho Tô Hiểu Hồng cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được rùng mình lên một cái.
Tô Hiểu Hồng nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Cái đó và cái loại thây ma trong điện ảnh, dường như cũng giống nhau ah!”
Khiến cho Tô Hiểu Hồng không ngờ chính là, Trần Hoài Văn cũng thường xem qua điện ảnh.
Lúc này, nghe thấy nàng lẩm bẩm nói như vậy, thì Trần Hoài Văn khẽ lắc đầu thở dài: “Cái loại thây ma ở trong điện ảnh kia, còn kém xa người bị trúng phải quỷ chướng.
Ít nhất theo tính linh hoạt mà nói, thì cũng vẫn là kém xa.
Nếu chúng ta không tiêu trừ được luồng quỷ chướng này, vậy thì chẳng bao lâu sau Ung Thành sẽ là một tòa Quỷ Thành! Thậm chí, tựu ngay cả những huyện thị gần đây cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Kể từ giây phút đó, người trúng độc chỉ sợ cũng tới trăm vạn, thậm chí là ngàn vạn người...”
“Hô...” Tô Hiểu Hồng bị cảnh tượng miêu tả của Trần Hoài Văn làm cho sợ hãi, nàng không khỏi thở ra một ngụm trọc khí.
“Tất phải ngăn không cho chuyện này phát sinh!” Sau khi phục hồi lại tinh thần, Tô Hiểu Hồng nói như chém đinh chặt sát.
Bất quá, rất nhanh nàng lại nhụt chí: “Nhưng vấn đề là, chúng ta sẽ ngăn cản luồng quỷ chướng này như thế nào đây?”
Khi nói những lời này, ánh mắt nàng không tự chủ được, mà quẳng ném về phía Trương Văn Trọng.
Cũng không hiểu từ khi nào đã thành thói quen, hễ cứ gặp tình cảnh nguy nan khó khăn, là Tô Hiểu Hồng lại tìm Trương Văn Trọng.
Mà hắn cũng chưa để nàng phải thất vọng qua bao giờ.
“Tiểu muội nói không sai, chúng ta nhất định phải ngăn cản không cho quỷ chướng sinh sôi.
Nếu không, một khi nó lan tràn khắp nơi, thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường...” Nói đến đây, Trương Văn Trọng dừng lại, thoáng nhíu mày suy tư một chút, mới tiếp tục nói: “Phương pháp tiêu trừ quỷ chướng, bản thân ta biết một cái.
Nhưng....”
Hắn chợt ngoảnh mặt nhìn về phía Trần Hoài Văn nói: “Bất quá cần phải có Trần lăng tử này hỗ trợ, thì mới hoàn thành được.”
Trần Hoài Văn vỗ ngực đáp: “Ân sư có chuyện gì cần phân phó, xin mời tùy tiện.
Cho dù phải nhảy vào chảo dầu thì ta cũng sẽ không xá chi tấm thân này! Mà ngài cũng đừng khách khí như thế, sẽ tổn thương đến tình cảm của hai sư đồ mình”
Trương Văn Trọng dở khóc dở cười, gật đầu nói: “Ngươi nói rất đúng, ta không nên khách khí với ngươi.”
Trương Văn Trọng lại quay đầu nhìn Tô Hiểu Hồng nói: “Tiểu muội, điểm chữa bệnh tạm thời này, ta sẽ giao cho cô.
Ta và Trần sư huynh của cô, sẽ đi bày trận pháp ở trên không trung, thừa dịp quỷ chướng còn chưa lan tràn, đả thương người, mà bóp chết nó từ trong trứng nước!”
Mặc dù Tô Hiểu Hông rất muốn theo Trương Văn Trọng, nhưng nàng phi thường rõ ràng, coi như mình đi theo cũng chẳng giúp được cái gì.
Hơn nữa, điểm công tác chữa bệnh tạm thời này, cũng vô cùng trọng yếu, không thể không có người trông nom được.
Cho nên, nàng không phản kháng, chỉ