Tuy dư chấn đã qua đi, nhưng tình hình giao thông ùn tắc tang hoang của Ung Thành vẫn vô cùng ác liệt.
Bất quá chiếc xe quân dụng của Trương Văn Trọng vẫn chạy nhanh như chớp, cái loại tình hình giao thông tồi tệ này, căn bản không thể hình thành trở ngại cho hắn.
Rất nhanh, Trương Văn Trọng đã chở Tô Hiểu Hồng cùng Trần Hoài Văn tới tòa nhà cao ốc hoang tàn, theo lời Béo hòa thượng thì nơi này chính là địa phương ẩn thân của Mị Nương.
Giờ phút này, lấy tòa nhà cao tầng hoang tàn làm trung tâm, trong vòng phạm vi một cây số, đều đã bị Đặc Cần Tổ liệt vào khu vực cấm tới gần.
Rất nhiều Võ Cảnh đã thiết hạ trạm kiểm soát, canh phòng nghiêm ngặt, không cho ai ra vào.
Đương nhiên nguyên nhân tại sao, thì vô luận Võ Cảnh đang chấp hành nhiệm vụ, hay dân chúng bình thường đều không biết rõ.
Bọn hắn chỉ biết, đây là khu vực nghiêm cấm, bởi vì rò rỉ hóa chất do trận động đất gây ra, cho nên phải tránh càng xa càng tốt.
Khi chiếc xe quân dụng của Trương Văn Trọng chạy đến bên ngoài phòng tuyến cảnh giới, thì một tay phóng viên đang nói chuyện cùng Võ Cảnh, hắn muốn tiến vào trong khu vực giới nghiêm để làm một bài phóng sự.
Nhưng mà yêu cầy này, hiển nhiên là không thể được chấp thuận.
Trông thấy chiếc xe Trương Văn Trọng chạy đến, một gã Võ Cảnh nhanh chóng bước lên ngăn cản: “Phía trước là khu vực giới nghiêm, bởi có hóa chất rò rỉ, nên đã bị phong tỏa.
Nếu không có giấy phép, bất luận người nào cũng không được đi vào...”
Trương Văn Trọng lập tức rút di động ra, bấm số điện thoại của Béo hòa thượng, đem tình huống nơi này nói qua một lần: “Ta tới rồi, nhưng bên ngoài....” Theo sau, hắn đưa điện thoại di động cho gã Võ Cảnh này nghe máy.
Sau khi tiếp nhận điện thoại, gã Võ Cảnh chợt “vâng vâng” hai tiếng liên tục, rồi giao trả di động lại cho Trương Văn Trọng, cũng khom lưng cúi đầu nói: “Thủ trưởng, mời vào trong.”
Người phóng viên tay cầm microphone, mặc dù không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Trương Văn Trọng cùng gã Võ Cảnh, nhưng lại trông thấy cái thủ thế kia của gã Võ Cảnh, thì nhất thời có chút bất mãn, ồn ào nói: “Này này, dựa vào đâu mà bọn hắn có thể đi vào, mà chúng ta lại không thể? Chúng ta là phóng viên, có đặc quyền phỏng vấn....Ai nha, Trương tiên sinh, là anh sao?”
Trương Văn Trọng theo tiếng nhìn lại, người phóng viên trong tay cầm microphone kia, hóa ra chính là Cốc Vũ!
Sau khi trận động đất phát sinh, thân là người quản lí đài truyền hình cấp tỉnh, Cốc Vũ không ngại hiểm nguy, xung phong nhận công tác chạy đến Ung Thành.
Nàng muốn tận mắt chứng kiến thảm họa này, để có đủ thông tin đăng tải lên truyền hình, thông qua TV nhắc nhở ban ngành các cấp, phải quan tâm đến chuyện tình lần này xảy ra ở Ung Thành.
Nàng chạy tới Ung Thành từ buổi tối hôm qua, sáng sớm hôm nay cũng nghe đồng nghiệp nói, địa phương này bởi vì xảy ra động đất mà rò rỉ khí chất hóa học độc hại.
Cho nên nàng hung hăng chạy tới đây, muốn phỏng vấn ở ngay hiện trường.
Nhưng chẳng ngờ, lại bị Võ Cảnh ngăn cản không cho tiến vào.
Sau khi nhìn thấy Trương Văn Trọng, Cốc Vũ thần tình hưng phấn chạy tới, nói: “Trương tiên sinh, anh muốn tiến vào hiện trường rò rỉ hóa chất hay sao? Có thể đưa chúng tôi vào bên trong không? Yên tâm, chúng tôi chỉ phỏng vấn mà thôi, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho các anh.”
Trương Văn Trọng còn chưa hồi đáp, thì Trần Hoài Văn đã hừ lạnh nói: “Các cô mà vào trong, thì chúng tôi càng phiền phức...”
Cốc Vũ xấu hổ, nhất thời trên mặt dâng lên một tia ửng hồng.
“Cốc tiểu thư, thật xin lỗi, lần này tôi không thể đáp ứng cô được.
Bởi vì hoàn cảnh bên trong quá mức nguy hiểm, thực sự không đơn giản như bình thường đâu.
Nếu cô muốn đăng tin động đất, thì có thể tới những điểm cứu nạn chữa bệnh tạm thời.
Tôi nghĩ, ở những địa phương đó, tin tức...nhất định sẽ được hưởng ứng hơn ở chỗ này...”
Nói xong, Trương Văn Trọng không quản tới nàng, đạp mạnh chân ga, lái chiếc xe quân dụng chạy qua phòng tuyến giới nghiêm.
Nhìn theo chiếc xe Trương Văn Trọng rời đi, Cốc Vũ phi thường bất mãn, đúng là phong thái của một tiểu nữ nhân, bị người tình ruồng rẫy, cùng cái phong thái tự tin của nàng ở đài truyền hình thường ngày là hoàn toàn bất đồng.
Tay đồng nghiệp vác camera, cũng ngây người.
Bất quá, hắn phục hồi thần trí rất nhanh, tiến đến bên cạnh Cốc Vũ dò hỏi: “Cốc tỷ, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Còn làm gì được nữa đây?” Cuối cùng Cốc Vũ thu hồi ánh mắt của mình, sâu kín thở dài một hơi, nói: “Chỉ có thể làm giống như Trương tiên sinh nói đi.
Nơi này cảnh giới sâm nghiêm, không thể tiến vào làm phóng sự được, dựa vào hai người chúng ta, căn bản là không có khả năng đi vào.”
Tên quay phim nghe vậy, không tự chủ được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nói thật, bản thân hắn cũng không muốn tiến vào hiện trường rò rỉ hóa chất đâu.
Đối với hai người Cốc Vũ đi đâu, Trương Văn Trọng không hề quan tâm.
Giờ phút này, toàn bộ tâm tư của hắn, đều đặt ở trên người nhóm của Mị Nương.
Từ xa nhìn thấy Trương Văn Trọng lái chiếc xe quân dụng chạy đến, Béo hòa thượng cùng thành viên Đặc Cần Tổ vội vàng chạy ra nghênh đón.
“Tình huống thế nào rồi?” Vừa nhảy xuống xe, Trương Văn Trọng liền trực tiếp hỏi ngay vấn đề.
“Năm tên yêu ma Mị Nương, trước mắt vẫn còn ở trong tòa nhà này.” Béo hòa thượng vươn tay chỉ về phía một tòa nhà cao tầng đổ nát, cười khổ: “Trước khi nhóm các anh đến, chúng tôi đã nghĩ hết biện pháp, nhưng vẫn không thể phá được cấm chế do bọn chúng thiết hạ, ngược lại còn hao binh tổn tướng, bị thương mấy chục người.”
Nghe Béo hòa